Đại diện nhà Cống Thương tự mình nói, nói rất hùng hồn.
Nhưng những lời này vừa thốt ra, chẳng hiểu tại sao, trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại có chút chán ghét.
Trả góp, nhìn cái cũng biết được đám người này muốn hốt gọn cả cái Đại Ngụy này thật rồi.
"Trả góp hả?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi dò.
"Mười sáu ngàn năm trăm lượng một cái, Đại Ngụy yêu cầu năm mươi cái, vậy cũng tầm tám trăm hai mươi lăm ngàn lượng bạc."
"Tam Thương chúng ta, đồng ý cho Đại Ngụy thời gian hai năm, mỗi tháng chỉ cần trả cho chúng ta ba mươi tư ngàn ba trăm bảy mươi lăm lượng bạc là được."
"Nhưng mà suy cho cùng thì chúng ta cũng phải chi tiền ra để dốc lực, cho nên phải tăng thêm gấp đôi, lấy đó làm tiền lãi, không biết Cố thượng thư cảm thấy thế nào?"
Đối phương từ tốn nói ra kế hoạch của bọn hắn.
Tám trăm hai mươi lăm ngàn lượng bạc.
Nếu muốn trả thật, trong quốc khố còn thiếu hai mươi lăm ngàn lượng bạc.
Với cả đối phương còn chưa tính đến phí nhân lực xây dựng các thứ nữa, nếu như tính thêm những phí này nữa thì một trăm triệu lượng bạc mới vừa đủ.
Năm mươi quận, một trăm triệu lượng bạc, so với tưởng tượng năm mươi triệu lượng bạc còn đắt gấp hai lần.
Được.
Được quá, đám con buôn này đúng là biết tính toán, tính toán như thế này, đến cả Hộ bộ Thượng thư như ông đây cũng không thể không vỗ đùi khen hay.
Lại còn thêm cái trả góp lăn qua lăn lại nữa, một tháng ba mươi tư ngàn ba trăm bảy mươi lăm lượng bạc, so với trả một lèo tám trăm ngàn lượng bạc thì đúng là không nhiều thật.
Nhưng phải rõ rằng, nếu đồng ý thật, mỗi tháng chi ba mươi tư ngàn lượng thật, vậy Đại Ngụy này một năm thu vào cũng chẳng đến một trăm ngàn lượng bạc được.
Hứa Thanh Tiêu không đáp.
Vì hắn đã hiểu ra toàn bộ ý đồ của đối phương rồi.
Lúc này Cố thượng thư cũng đứng dậy, ông nhìn lướt qua ba lão đại diện Tam Thương kia một lượt, sau đó giơ chén rượu lên, nói:
"Ba vị, đúng là thương nhân tốt bụng nhất Đại Ngụy."
Cố Ngôn nâng chén, sau đó uống sạch, liền xoay người đi.
Hứa Thanh Tiêu không buồn nói nữa, cũng đi theo Cố Ngôn.
Vì đàm phán đã tiêu tùng cả lũ rồi, đối phương vốn cũng đã không định bàn một cái giá vừa tầm, ngược lại còn đòi tăng giá, thậm chí còn lôi cả cái việc trả theo từng kỳ ra bịp Hộ bộ.
Thế này đúng là coi Hộ bộ như lợn à?
"Cố đại nhân, Cố đại nhân."
Ba người đứng dậy, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Cố Ngôn kiên quyết rời đi như thế, cuối cùng cũng không nói gì hết, chỉ đành ngồi im tại chỗ, ba bên trong lúc đó cùng nhìn về phía nhau.
Ánh mắt này vừa quái dị lại phức tạp, nói thật lòng thì khó chịu, nhưng nói có khổ không, thì cũng không khổ chút nào.
Rời khỏi Tuý Tiên lâu.
Hứa Thanh Tiêu và Cố Ngôn quay về xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Cố Ngôn không tức giận mà nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
"Thủ Nhân có quan điểm gì không?"
Cố Ngôn bình tĩnh hỏi Hứa Thanh Tiêu, muốn nghe xem Hứa Thanh Tiêu có quan điểm gì.
"Cố đại nhân."
"Thanh Tiêu nghĩ, cả bên Tấn, Huy, Cống Thương này đã tính hợp tác với chúng ta rồi, nhưng giống y như lúc trước vậy, có người đã đưa ra cho bọn họ một mức giá không thể từ chối được."
"Nhưng sẽ có chút mạo hiểm, bọn họ không dám nhận dễ thế được, cho nên mới tăng giá cao lên, nếu Đại Ngụy đồng ý bọn họ sẽ mừng như điên, nếu như Đại Ngụy không đồng ý, bọn họ cũng chỉ có thể bán cho đối phương."
"Mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng tính con buôn ham tài, vì lợi ích đạt tới điểm nhất định, cho dù có là sai lầm mất đầu bọn họ cũng dám thử."
Hứa Thanh Tiêu nói ra quan điểm của mình.
Hành vi của người đại diện Tam Thương đã hoàn toàn cho thấy muốn hợp tác với Đại Ngụy, nhưng đối phương ép giá quá cao, nếu Đại Ngụy chỉ dùng giá gốc để mua hàng thì bọn họ không nỡ bỏ qua lợi nhuận khổng lồ này.
"Ừ."
"Ngươi nói rất kỹ, cũng rất rõ."
"Nhưng mà đã đến đường cùng rồi, Tam Đại Thương đang nắm giữ vật liệu quan trọng, với cả bọn họ cũng không hạ giá xuống, Hộ Bộ cũng không thể trả được cái giá họ đưa ra."
"Việc guồng nước sợ còn khó hơn cả lên trời."
"Thủ Nhân à, lão phu biết lòng ngươi hướng đến muôn dân khắp thiên hạ, nhưng có rất nhiều chuyện, không phải nghĩ là được."
"Hay là hôm nay cứ viết một tấu chương, dâng lên cho bệ hạ biết, tạm hoãn việc này đã."
Cố Ngôn rất hài lòng câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, bởi vì cách nhìn của hắn rất thấu đáo, thoả cả lòng, lần này đúng thật là sờ phải cái bẫy chết rồi.
Thương hội không muốn bán giá thấp.
Hộ bộ không muốn mua giá cao.
Thế vụ làm ăn này xôi hỏng bỏng không rồi, ai đến cũng vô dụng, trừ khi dùng hoàng quyền đè xuống, nhưng nếu dùng hoàng quyền thật ắt sẽ đẫn đến rung chấn đáng sợ.
Cho nên đây mới là đường chết, Hộ bộ bị treo trên đống lửa, tiến không được, lùi cũng chả xong, khó rồi đây.
Bên trong xe ngựa.
Hứa Thanh Tiêu nghe lời Cố Ngôn nói, hắn không khỏi trầm mặc, trong đầu lần lượt xuất hiện vài ý tưởng.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu nói.
"Cố đại nhân, chuyện này vẫn chưa kết thúc, có thể xoay chuyển."
Hứa Thanh Tiêu nói thế.
Lời này vừa ra đã khơi dậy sự tò mò của Cố Ngôn.
Thân ông là Hộ Bộ Thượng Thư, hiểu rất nhiểu chuyện, cũng biết đằng sau dính dáng đến rất nhiều thế lực, bây giờ mọi chuyện quan trọng nhất chẳng qua chỉ là một bên giá cao một bên giá thấp, đây là chuyện đơn giản nhất của việc buôn bán, cũng là chuyện rắc rối nhất.
Nghe cách nói này của Hứa Thanh Tiêu, như có cách để đối phó rồi?
"Ngươi có cách?"
Cố Ngôn hỏi.
"Hẳn là có."
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi đáp.
Nhưng lời này vừa ra thì Cố Ngôn kinh ngạc, ông biết nếu Hứa Thanh Tiêu dám nói có, thì nhất định là có.
"Ngươi có thể mặc cả xuống bao nhiêu?"
Cố Ngôn hỏi thẳng, không vòng vo nữa.
"Cụ thể bao nhiêu cũng chưa rõ, vốn định để ba thương hội lớn bán cho chúng ta với giá bằng một, hai phần mười, nhưng bây giờ chắc không được rồi, giá chúng ta dự định đưa ra phải là năm phần mười, nhiều nhất là năm phần mười thôi, không bọn họ sẽ không vui."
Hứa Thanh Tiêu nói ra giá.
Mà Cố Ngôn đơ cả người .
Bên trong xe ngựa, yên lặng hẳn.
Cố Ngôn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Năm phần mười?
Năm phần mười giá quy định?
Một nửa của bảy ngàn năm trăm lượng bạc? Thế không phải là ba ngàn bảy trăm lượng bạc à?
Giờ người ta đòi mười sáu ngàn năm trăm lượng bạc kia kìa, ngươi mở miệng đòi tam thương xuống giá ba mươi bảy ngàn?
Đầu người ta hỏng hay đầu ngươi hỏng thế?
Nếu như bây giờ đổi lại là bất cứ người nào ngồi trước mặt mình, ngoài Nữ đế ra, không thì cho dù là ai có dũng khí ăn nới với mình như này, chắc chắn Cố Ngôn sẽ cho hắn ăn hai phát vả luôn.
Người ta nằm mơ giữa ban ngày cũng không lố bằng ngươi.