Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 524 - Chương 524: Kẻ Núp Sau Màn Đáng Sợ (3)

Chương 524: Kẻ Núp Sau Màn Đáng Sợ (3)

Thử ngẫm lại đi, một thứ vốn định bán đi với giá mười sáu ngàn năm trăm lượng, nhưng lại bán cho ngươi với giá ba ngàn bảy trăm lượng, trong khi ngươi biết rõ giá trị của nó là bao nhiêu.

Ai đồng ý? vậy chẳng khác gì biếu không hết? Không chỉn biếu không mà còn lỗ vốn nữa, không thu được một chút lãi nào thì thôi, đây còn lỗ.

Tương đương với lỗ khoảng ba phần mười, vì bảy ngàn năm trăm lượng là giá của Hộ Bộ đưa ra, giá vốn của bọn họ chắc chắn không thể cao hơn thế được.

Nhìn Cố Ngôn nói xong, Hứa Thanh Tiêu lại bình thản phun ra ba chữ.

"Không mất phí."

Lời vừa ra, Cố Ngôn hơi nhăn mi lại, ông không hiểu đây là có ý gì.

"Miễn phí vận chuyển bằng đường thủy ."

Hứa Thanh Tiêu thay đổi một cách nói, trong chớp mắt, Cố Ngôn đã cạn lời.

Vì ông không biết nói sao.

Ba ngàn bảy trăm năm mươi lượng còn không phải trả phí thuỷ vận?

Thủ nhân ơi, có phải ngươi bị tài khí đập cho ngu luôn rồi không?

Cố Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, đợi một lát sau, tâm trạng bình ổn lại, mới tiếp tục nói.

"Thủ Nhân có kế gì? Đừng có nói loạn lên thế chớ."

Cố Ngôn hơi sợ thật, sợ Hứa Thanh Tiêu mài dao chém thương nhân Đại Ngụy thiệt, nếu mà như thế thật thì thà đừng làm như vậy,

Chém đám dân buôn ngoại tộc, là vì dân buôn ngoại tộc khiến dân oán hơn, nhưng mà nói đi nói lại thì đấy là người ngoại tộc, không nể mặt bọn chúng thì có sao?

Nhưng mà chém thương nhân Đại Ngụy thì không được, thế này không đùa được đâu, nhỡ sau này liên quan đến gì đấy thì sao? Là từ đầu đến đít Đại Ngụy, thậm chí là dân chúng hay quyền quý đều sẽ dính đến!

Trừ khi bọn họ muốn chết, nói thí dụ như trong tay của ngươi nắm chắc chứng cứ bọn họ cấu kết với giặc, nếu không thì không thể động được.

"Cố đại nhân cứ yên tâm, Thanh Tiêu sẽ không làm liều đâu."

"Ta có kế hoạch rồi, nhưng tạm thời không thể nói cho Cố đại nhân biết, nhưng có một chuyện, Cố đại nhân nhất định phải giúp ta, nếu không thì kế hoạch của Thanh Tiêu không thể thực hiện được."

Hứa Thanh Tiêu nói vậy.

"Ngươi cứ nói."

Cố Ngôn thẳng thắn đáp.

"Viết một tấu chương để Hộ bộ chiêu cáo cho khắp thương hộ thiên hạ, Đại Ngụy cần mở rộng công trình guồng nước, thiếu ngân lượng, nhờ thương nhân Đại Ngụy hùm vốn giúp đỡ."

Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh đáp.

"Nhờ thương nhân giúp?"

Cố Ngôn cũng tò mò, chuyện này dù sao cũng không phải việc lớn gì, vì lúc Bắc Phạt lần thứ sáu, thứ bảy gì đấy cũng đã làm chuyện như thế rồi, thậm chí vào lúc quốc gia lâm nguy cũng sẽ ban bố thứ thông cáo này.

Mong thương nhân khắp nơi có thể giúp đỡ một chút, nhưng nói như thế bình thường sẽ trao đổi dựa theo lợi ích, người thật lòng thật dạ muốn giúp chẳng có bao nhiêu, kéo tắt thở một triệu lượng bạc, đây phải là Thương hội cực lớn nữa, với cả đây là xuất phát từ mục đích khác.

Vừa mới quyên đi một một triệu lượng bạc xong, giờ quay đầu lại muốn mượn, thế này là đi lấy tiền của bách tính đấy.

Mà phần lớn Thương Hội, quyên góp vài ngàn hay vài chục ngàn đây chả có, thậm chí có Thương Hội một năm còn thu vào mấy triệu lượng, nhưng quyên ra cũng chỉ được một trăm lượng quay đầu.

Tầm quan trọng này không lớn, ngược lại còn tổn thất thể diện của quốc gia nữa.

"Đúng thế, với cả chỉ hạn chế ở trong kinh đô, không được nhắc đến bên ngoài kinh đô, chỉ ở trong lòng kinh đô thôi, nhưng cho phép các Thương hộ khắp nơi về kinh quyên góp."

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.

"Hạn chế trong kinh đô?"

Cố Ngôn này càng lúc càng không hiểu nổi, quyền quý ở trong kinh nhiều thật, kẻ có tiền cũng lắm, nhưng càng giàu thì càng keo, huống hồ là quyên cho Đại Ngụy?

Bảo là đến thời chiến tranh còn dễ ăn nói hơn tý, dù sao thì núi sông bị tổn thất, rất nhiều thương nhân cũng sẽ bị liên luỵ đến, cho nên mới đi quyên, nhưng bây giờ cũng được coi là thái bình thịnh thế, bảo những thương nhân này đi quyên góp cho thì khó lắm.

Thêm cả sau khi quyên xong, cũng chẳng được ích lợi gì, quá lắm thì Hộ Bộ tặng cho mấy thứ như bảng hiệu, tất nhiên nếu quyên được cao nhất, thí dụ như biên lai cao nhất đến mười bảy triệu đi, sẽ được mấy chữ Võ Đế ban thưởng, nhưng mà không phải bảng hiệu, chỉ đành treo ở trong nội đường của gia tộc thôi.

Có ý nghĩa thì có ý nghĩa thật, nhưng ý nghĩa không lớn.

Vì thế Cố Ngôn thật sự không hiểu được suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.

"Đại nhân, nói tóm lại ngài cứ làm theo như thế là tốt rồi, còn lại cứ giao cho Hứa mỗ."

"Trong vòng bảy ngày, ta sẽ khiến ba thương hội lớn thi nhau cung cấp vật liệu."

Hứa Thanh Tiêu đáp, trong giọng hắn chắc như đinh đóng cột.

Nhìn thấy khuôn mặt chắc chắn của Hứa Thanh Tiêu kia, cộng thêm giọng điệu ngữ khí này khiến trong lòng Cố Ngôn ngập tràn tò mò, nhưng nếu Hứa Thanh Tiêu không nói, ông đây cũng không tiện gạn hỏi.

Bảy ngày! Được, thế thì để xem sau bảy ngày này rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu sẽ dùng cách gì khiến Tam Đại Thương phải dâng tiền lỗ vốn.

Một lát sau, xe ngựa đã đi tới học đường Thủ Nhân.

"Cố đại nhân, đi đường thong thả."

Hứa Thanh Tiêu đi từ xe ngựa xuống, cúi đầu về phía Cố đại nhân đi ra đưa hắn về tới tận đây.

"Đi nghỉ sớm thôi."

Cố Ngôn gật đầu, sau đó quay trở ngược vào trong xe ngựa.

Lốp cốp! Lốp cốp! Lốp cốp!

Chờ xe ngựa đi về đằng trước rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng thở ra một hơi, hắn xoay người đi vào trong học đường Thủ Nhân, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.

Nhưng đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu đi vào trong học đường, bên bàn trà, có một bóng lưng quen thuộc xuất hiện.

"Trần thượng thư?"

Hứa Thanh Tiêu hơi sửng sốt, hắn không ngờ Trấn Chính Nho lại ngồi ở trong học đường Thủ Nhân chờ mình.

"Hạ quan Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Trần thượng thư."

Hứa Thanh Tiêu bước nhanh đến, hướng về phía Trần Chính Nho cúi đầu.

"Thủ nhân, đừng hành lễ."

Trần Chính Nho đứng dậy, nâng Hứa Thanh Tiêu lên.

"Muộn thế này sao Trần thượng thư ở đây? Có chuyện gì quan trọng sao?"

Hứa Thanh Tiêu tò mò đến giờ này rồi, tại sao Trần Chính Nho bỗng nhiên lại xuất hiện?

Đêm khuya đến thăm, chắc là chuyện quan trọng lắm rồi.

"Thủ Nhân, sắp xảy ra chuyện đến nơi rồi."

Trần Chính Nho hạ thấp giọng xuống, chậm rãi nói.

Lời này thốt ra khiến Hứa Thanh Tiêu phải nhíu mày.

Đường đường là Thừa tướng của Đại Ngụy, Lại bộ Thượng thư, Đại Nho Văn cung, nhân vật như vậy thường thấy sóng to gió lớn rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra trước mặt ông, chắc hẳn đều là chuyện tầm phào, nhưng chuyện lớn mà ông nói thì chắc chắn là chuyện lớn thật.

"Thượng Thư đại nhân, vào phòng rồi nói?"

Hứa Thanh Tiêu mời đối phương vào phòng.

"Được."

Trần Chính Nho đi thẳng vào trong phòng của Hứa Thanh Tiêu.

Đi vào trong xong, Hứa Thanh Tiêu hơi giơ tay ra, chuông Bát Hoang xuất hiện, Hạo nhiên chính khí ngập tràn khắp nơi, tạo thành một thứ gì đó cùng loại với kết giới, có thể ngăn người khác nhìn trộm nghe trộm.

"Văn khí như thế, đúng là không phải vật tầm thường."

Bình Luận (0)
Comment