Người trong thiên hạ sợ thái giám, nhưng nội tâm chắc chắn sẽ không trở thành kẻ chung đường với thái giám, đây chính là sự khinh thường theo bản năng, mặt ngoài chắc sẽ hô một tiếng Công Công, nhưng sau lưng có khi đang chửi cẩu nô tài ái nam ái nữ.
Mà quyền lực của bọn chúng, vinh quang của bọn chúng, hết thảy đều được bệ hạ ban cho.
Quốc gia sụp đổ, người của địch quốc chắc chắn không thể bỏ qua đám thái giám này, nhất là thái giám hại nước hại dân.
Dù sao nếu văn thần võ tướng hàng phục thì có thể giúp mình quản lý quốc gia, giúp mình ra ngoài chinh chiến, một đám thái giám thì có ích gì? Một lũ bán chủ cầu vinh, Đế Vương nào thích nổi chứ?
Ba điểm này, chỉ cần thái giám nào có chút đầu óc đều sẽ hiểu.
Cho nên đám thái giám này chỉ biết ngu ngốc đi ủng hộ hoàng đế, trừ khi cái tên hoàng đế ấy không được tích sự nào hết thì chắc bọn chúng sẽ lấn chủ, nhưng nếu có hoàng đế như vậy, thái giám có lấn chủ hay không thì chưa biết, nhưng văn võ bá quan dễ bắt nạt lắm à? Phiên Vương khắp nơi dễ bắt nạt thế hả?
Những cái đó đều là vấn đề.
Nếu như mọi chuyện đều xoay quanh hoàng đế, bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý đi làm việc vì hoàng đế, sẽ tạo nên một thứ sức mạnh khổng lồ, bảo bọn họ đi thu nhập tình báo gì thì bọn họ sẽ đi thu nhập tình báo.
Bảo bọn họ đi giết ai thì bọn họ sẽ giết kẻ đấy, thậm chí nếu chuyện nhỏ hoá to động đến mặt sau, đảng phái đấy nếu có thế lực lớn, Nữ đế không tiện ra tay, như thế thì đám thái giám kia tự mình đi điều tra đi, phát hiện đối phiên có vấn đề sẽ tiện tay công khai xử tội.
Từ xưa đến nay, thật ra nếu phải quay đầu lại nhìn, từ cổ chí kim việc thái giám hại nước hại dân đúng thật không ít, nhưng kẻ đứng đằng sau lưng bọn chúng là ai? Không phải hoàng đế à?
Đúng thật có vài tên hoàng đế đúng thật là bị mê hoặc, nhưng phần lớn hoàng đế đều đứng đằng sau màn chỉ huy, giết kẻ nào hay không giết kẻ nào đều do hắn quyết định, thái giám có tư cách gì để quyết định?
Giống như Lưu Cần, Nguỵ Trung Hiền, mặc dù bọn chúng quyền thế ngập trời như vậy, gì mà Bát Hổ, gì mà Cửu Thiên Tuế, kết quả chẳng phải đều chết ở dưới một đạo thánh chỉ à?
Cho nên, nếu có thể sử dụng được sức mạnh của thái giám thì thật tốt, như vậy đối với Đại Nguỵ đúng là một thanh bảo kiếm sắc bén đến vô cùng.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh bây giờ, thanh bảo kiếm này tuyệt đối sẽ không làm Đại Nguỵ bị thương, chỉ biết diệt trừ những thứ đối lập với Nữ đế Đại Nguỵ.
Đến lúc làm bị thương chính mình thật, chắc chắn có thể đúc lại một thanh bảo kiếm mới, trong quần thể thái giám này lúc nào cũng có tranh đấu, đến cùng thì đám người này căn bản sẽ không để ý đến có tình cảm hay không.
Nói bọn họ là đám tiểu nhân hám lợi thì chẳng sai tí nào, mà lợi dụng đám tiểu nhân này thì rất đơn giản.
Hoạn đảng.
Nhất định phải bồi dưỡng ra được Hoạn đảng.
"Nếu tạo ra Hoạn đảng được, có thể giúp ta giải quyết được rất nhiều việc, vụ việc Tam thương đều có thể điều tra được ngọn nguồn một cách kỹ càng rành mạch.
"Quyền quý Đại Nguỵ, mọi cử chỉ hành vi cũng đều ở trước mắt ta, không cần lo lắng, cũng không cần đề phòng."
"Thậm chí ở trong đám thái giám này cũng không thiếu các cao thủ chân chính, sau này nếu ta rời cung ra ngoài cũng có người hộ giá hộ tống ta."
"Về phần có người hối lộ bọn họ, có người lấy lòng bọn họ, thế cũng chẳng sao, bọn họ càng tham, ta càng dễ khống chế, bệ hạ cũng dễ khống chế hơn."
"Nếu bọn họ không tuân ta, vậy ngày chết của bọn họ đến rồi, ta thân là Lục Phẩm Chính Nho của Đại Nguỵ, Hộ bộ Thị Lang, được lòng dân hướng tới, lại có sức mạnh Võ Đạo, dám phản bội ta, chỉ còn một đường chết."
"Nhưng mà ta cũng phải đề phòng trước, rốt cuộc nhỡ đám hoạn quan này phát triển quá đà sẽ trở thành một thứ thế lực vô cùng đáng sợ."
"Đối với bệ hạ mà nói thì đây là thanh kiếm sắc đến rợn người, không cắn ngược chủ, nhưng đối với ta thì không chắc, ta cần phải thật cẩn thận."
"Phải có cách ứng phó lại."
Hứa Thanh Tiêu không vì hoạn đảng mà lạc mất tâm trí, bồi dưỡng được hoạn đảng, khả thi thì có khả thi, nhưng mình nhất định phải có một lá bài tẩy.
Có thể đè chết được con bài chưa lật của hoạn đảng.
Nếu như có một ngày, đám hoạn đảng kia dám phản bội, vậy mình sẽ thẳng tay giết sạch bọn chúng.
Dù sau chung quy lại thì hoạn đảng cũng là thế lực của bệ hạ, nói toẹt ra chỉ giúp mình được trước mắt thôi.
Nếu luyện ra được thế lực của mình, chuyện này rắc rối to, mình là Thị Lang Hộ bộ, cũng không phải quyền quý siêu cấp nào hết, mặc dù có được phong tước nhưng không thể so được với đám quyền quý Đại Nguỵ kia.
Bản thân mình chẳng có cóc khô gì, nội tình bên trong nhà người ta mạnh bao nhiêu? Thế nội tình của mình là gì? Nói dễ nghe một chút là tử tước, nói khó nghe hơn, loại ngay từ vòng gửi xe.
Cho nên bản thân mình nếu muốn bồi dưỡng ra được thế lực thuộc về mình, vô cùng khó.
Nhưng rất nhanh sau đó, bỗng nhiên Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một thứ.
"Sao mình lại quên cái vật này chứ?"
"Úi! Ngu quá đi."
Hứa Thanh Tiêu vỗ đùi, thứ đó đúng là một lá bài át chủ siêu đẳng, một lá bài nếu có thể trưởng thành sẽ khiến bất cứ thế lực nào cũng phải kiêng dè.
Thậm chí đến cả bệ hạ trừ khi xác định muốn xé mặt với mình thật, bằng không, cái lá bài này đến cả bệ hạ cũng ngại tìm mình gây sự.
Hơn nữa cái cách đối phó này cũng rất đơn giản.
Thậm chí nói, còn đơn giản hơn cả bình thường.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu điên cuồng viết viết vẽ vẽ lên giấy Tuyên Thành, lập ra một kế hoạch cho chính hắn.
Nếu như kế hoạch này thành công thật, đừng nói đến trở thành địch của cả Văn cung Đại Nguỵ hay đám quyền quý, thậm chí đến cả toàn bộ văn võ bá quan của triều đình, Hứa Thanh Tiêu đây cóc sợ.
Ước chừng qua nửa canh giờ.
Trong kinh đô Đại Nguỵ.
Ở giữa đường đi.
Lý Thủ Minh nhấp một hớp nước, sau đó đi từ trong nhà ra.
Hôm qua hắn huỷ minh ý, đường đến Nho Đạo cũng bị huỷ đi hoàn toàn, hơn nữa cơ thể cũng hứng chịu phản phệ nhất định, cần nước thuốc để chữa trị.
Đối với sự quá khích hôm qua, Lý Thủ Minh chẳng có tí gì hối hận cả, nếu nói thật có hối hận hay không, việc hắn hối hận nhất chính là tại sao lúc đó hắn không mắng Tôn Tĩnh An một trận thật to nhỉ.