Thân là Đại Nho Văn cung, không thiên vị học sinh Văn cung Đại Nguỵ hắn đây còn hiểu, nhưng cứ thiên vị đám đại tài mười nước suốt, khiến Đại Nguỵ chịu nhục, việc này hắn không thể tiếp thu được.
Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, tức thì tức.
Cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Cuối cùng bản thân mình chẳng qua cũng chỉ là một tên nho sinh minh ý nho nhỏ mà thôi, không làm được như Hứa Thanh Tiêu, dùng thiên cổ thi từ chửi đổng Đại Nho.
Cũng không tụ được tài khí từ đằng đông dài ba ngàn dặm.
Bản thân mình chẳng qua chỉ là một người bình thường, lúc trước khá khẩm hơn chút thì là một gã nho sinh, bây giờ chỉ là một người bình thường thôi.
Ngẫm tới đây, Lý Thủ Minh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tài khí trải rộng ba ngàn dặm kia, trong lòng thoáng chút an ủi.
Lúc trước hắn oán hận Hứa Thanh Tiêu , thậm chí một lần còn cho rằng Hứa Thanh Tiêu vô cùng cuồng vọng, nhưng hôm nay hắn đã hiểu được Hứa Thanh Tiêu, cũng hiểu được tình hình bây giờ của Văn cung Đại Nguỵ.
Thậm chí hắn còn cảm thấy áy náy, lúc mình không hiểu chuyện còn sinh ra địch ý với Hứa Thanh Tiêu, giờ xem lại, Hứa Thanh Tiêu chỉ chửi Đại Nho, chứ chả có ác ý gì với bọn họ.
So sánh lại thì phong thái của hai người, cách biệt hoàn toàn cả một vùng trời.
Có lẽ đây chính là đại tài nhỉ.
Lý Thủ Minh đi trên đường, trong lòng suy nghĩ như vậy.
Mà giờ khắc này, có mấy chục bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lý Thủ Minh.
"Lý huynh, huynh không sao chứ?"
"Lý huynh đỡ chút nào chưa?"
"Lý huynh à, chuyện hôm qua huynh đúng là hơi quá khích rồi đó!"
Mấy chục người xuất hiện, những người này đều là học sinh của Văn cung Đại Nguỵ, bọn họ vốn dĩ định cùng nhau đến tửu lâu bàn bạc một vài chuyện.
Nhưng không ngờ lại gặp được Lý Thủ Minh ở trên đường đi, tự nhiên một đám người lập tức đi đến thăm hỏi trạng thái của Lý Thủ Minh.
Rốt cuộc cũng từng là đồng học của nhau, bây giờ Lý Thủ Minh tự huỷ Nho Đạo, rời khỏi Văn cung Đại Nguỵ, nhưng bọn họ cũng không chê ghét, cũng không phân chia khoảng cách, nguyên nhân không phải tại hắn, nói tới cùng đều tại hôm qua Tôn Tĩnh An làm việc hơi thái quá.
Lý Thủ Minh chỉ bốc đồng một chút, nhưng bốc đồng này không phải ngu, trái lại là có cốt khí, có chính trực, đương nhiên cũng được mọi người qua đây hỏi thăm.
"Không sao hết, cũng không có có gì đáng ngại cả."
"Chuyện hôm qua, thôi đừng nhắc đến nữa."
Nhìn thấy đám bạn học đi tới, quan tâm săn sóc hỏi thăm thế, trong lòng Lý Thủ Minh cũng cảm thấy chút ấm áp.
Chẳng qua đối với chuyện hôm qua, hắn cũng không muốn tiếp tục nhắc đến, đỡ phải liên luỵ đến mọi người.
"Sao lại không nói được, bản thân Tôn nho cũng sai lè ra."
"Đúng thế, nếu không có Hứa huynh, thể diện của chúng ta hôm qua chắc mất sạch rồi."
"Lý huynh, nói thật, hôm qua sau khi huynhtự huỷ Nho Đạo xong, ta cũng muốn tham gia, nhưng ta không có dũng khí như huynh, nói ra vẫn thấy xấu hổ."
"Chúng ta là người đọc sách, chuyện chủ yếu quan trọng nhất vẫn là hấp thu nuôi dưỡng Hạo nhiên chính khí, tự huỷ Nho Đạo, làm căn cơ bị thương, tương lai đừng nhắc đến Đại Nho, thậm chí có muốn quay lại Minh ý cảnh cũng rất khó khăn, nếu không, hôm qua ta cũng dứt khoát tự huỷ Nho Đạo."
"Ừ, Lý huynh, chuyện của huynh mọi người đều biết, ở Văn cung cũng có nhiều người kêu oan hộ huynh, thậm chí đã liên lạc với vài vị Đại Nho, chắc nhanh thôi Tôn nho sẽ ra mặt thôi."
"Nếu như, Tôn nho ra mặt thật thì huynh có nguyện ý quay về Văn cung không?"
Mọi người lên tiếng, có vài người tức giận bất bình, hôm qua cũng muốn tự huỷ Nho Đạo giống như Lý Thủ Minh, nhưng bọn họ vẫn không có đủ dũng khí, suy cho cùng bọn họ thân là người đọc sách, mong muốn nhất chính là tăng trưởng phẩm cấp Nho Đạo.
Nếu không thì cả đời này chỉ có thể đi dạy học, không có tác dụng gì hết, nói chung kẻ theo Nho Đạo không bàn đến vinh hoa phú quý trong tương lai, nhưng ít nhất cũng hưởng sự tôn trọng của không ít người, chuyện đấy khiến bọn họ khó lòng vứt bỏ được.
Nhưng cũng có người hỏi dò Lý Thủ Minh, nếu Tôn nho cho một bậc thang, Lý Thủ Minh có đồng ý quay trở về không?
"Không về."
Thái độ của Lý Thủ Minh rất kiên quyết, bản thân mình đã tự huỷ Nho Đạo, cũng không cần phải quay trở lại Văn cung Đại Nguỵ nữa, sau này nếu không còn việc gì nữa sẽ quay trở về huyện thành quê hương, làm một tiên sinh dạy học cũng không tồi.
Lời này vừa ra, mọi người nhao nhao thở dài.
Nhưng vào lúc này, lại có một đám học sinh đi đến, trên mặt mỗi một người đều mang một vài nét tức giận.
"Ngô huynh, các huynh bị sao vậy?"
Nho sinh làm bạn ở bên cạnh Lý Thủ Minh không khỏi tò mò, dò hỏi những người này gặp phải chuyện gì mà sắc mặt cả một đám đều khó coi như vậy.
Người kia bước nhanh tới, sau khi nhìn thấy Lý Thủ Minh, hơi trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn nói.
"Văn cung đưa ra kết quả, Tôn nho không sai, nói Lý huynh hơi quá đà, nhưng Văn cung đồng ý cho Lý huynh một cơ hội, chỉ cần nhận lỗi với Tôn nho, cho phép Lý huynh quay về Văn cung."
Sắc mặt hắn rất khó coi khi nói ra những lời như vậy.
Hôm qua từ khi thấy Lý Thủ Minh tự huỷ Nho Đạo, trong lòng bọn họ vừa tức vừa khó chịu, cho nên hôm nay có rất nhiều văn nhân đi đến Văn cung vì Lý Thủ Minh đòi sự công bằng, hy vọng Văn cung đưa ra một lời nói rõ.
Nhưng không ngờ được lời Văn cung nói rõ lại là loại nói rõ này.
Nói Tôn nho đang gìn giữ bộ mặt Đại Nguỵ, không có gì sai trái cả, trái lại thì Lý Thủ Minh không tôn trọng Đại Nho, hành động quá trớn, nhưng dù sao thì Văn cung cũng không muốn trách mắng Lý Thủ Minh làm gì, tóm lại nếu trách mắng thật thì hơi quá đáng.
Cuối cùng đưa ra một cách, chỉ cần Lý Thủ Minh xin lỗi Tôn nho, chuyện này coi như qua.
Kết quả này khiến rất nhiều văn nhân có chút không thể chấp nhận được.
Nhưng kết quả này cũng do cao tầng của Văn cung đưa ra nói cách không không thể sửa lại được.
Trước mắt nếu Lý Thủ Minh nguyện ý quay về, cúi thấp cái đầu xuống thì không có chuyện gì.
Nhưng đã tự huỷ Nho Đạo xong rồi, ai còn chấp nhận cái này nữa.
"Lại là kết quả như vậy? Đúng là quá quắt thật đấy."
"Nói thật, hành động lần này của Văn cung, khiến ta cảm thấy vừa thất vọng vừa buồn lòng."
"Ừ cứ cho Lý huynh hơi quá đà đi, nhưng suy cho cũng còn không phải tại..."
Bọn họ tức giận cảm thấy không công bằng, nhưng nói tới đây thì bị Lý Thủ Minh ngăn lại.
"Được rồi, tấm lòng của chư vị huynh đài Lý mộ dùng cả tấm lòng nhận lấy, đừng nói gì nữa, nếu không sẽ mang đến phiền phức cho mọi người."