Lý Minh mở miệng bảo mọi người không cần nói tiếp nữa, nếu không sẽ dính phải một vài chuyện thị phi khác.
Lời vừa nói ra, đám văn nhân cùng nhau im bặt.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khác vang lên.
"Còn có một chuyện nữa, đại tài mười nước chuẩn bị hôm nay sẽ quay trở về, bọn họ thua đến triệt để, không muốn tham gia Thái Bình thi hội nữa."
Lời này vang lên, trong khoảnh khắc khiến toàn bộ văn nhân Đại Nguỵ cảm thấy không vui.
"Không muốn tham gia Thái Bình thi hội nữa á? Bọn nó ảo tưởng à? Mấy hôm trước vênh mặt lên như thế, bây giờ còn hai ngày thôi lại không tham gia nữa?"
"Thế sao được? Chúng ta đã chuẩn bị tối nay sẽ cà khịa bọn chúng rồi cơ mà, thế hôm nay bọn chúng tính ra khỏi kinh?"
"Nghĩ hay quá nhỉ? Bọn ta không cho phép."
Các văn nhân lại kêu lên một lần nữa.
Đám đại tài mười nước mấy hôm nay diễu võ dương oai thế, hôm qua bị Hứa Thanh Tiêu hù cho một phát, kết quả muốn chạy rồi?
Sao bọn họ đồng ý được?
Ngày hôm qua tất cả đều chấn động trước tài khí dài ba ngàn dặm, cho nên bọn họ chưa kịp cà khịa lại, quay đầu đã thấy đại tài mười nước chuồn mất tiêu.
Còn đang nghĩ buổi tối nay phải mỉa mai bọn họ như thế nào, không ngờ được người ta dông thẳng rồi?
Tuy bị hù chạy cũng là chuyện tốt thôi, nhưng bọn họ khó chịu lắm.
Chuyện này giống y như đến tiệm lừa đảo ăn cơm, bị ông chủ lừa lấy tiền, đủ loại uy hiếp, thậm chí trong lời nói có đủ loại xỉ vả, bản thân mình vừa mang thân phận ra khè thì ông chủ phắn thẳng.
Thế này có thoải mái không? Chả có chút thoải mái nào sất.
"Cái gì mà không cho phép, thư xin chỉ thị đã giao cho Tôn nho rồi, Tôn nho cũng cùng chư vị Đại Nho bàn bạc với các nước, đã cho phép rồi, Thái Bình thi hội hai ngày sau chỉ có chúng ta tham gia thôi, chỗ trống của các đại tài mười nước sẽ cho nhiều người đọc sách tham gia bù vào."
Có người báo cho mọi người đừng nói gì nữa, Văn cung đã đưa ra quyết định này rồi.
Nhưng lời này thốt ra, càng khiến mọi người không nuốt được cơn tức nữa.
"Lại là Tôn nho, tức thế không biết."
"Ăn nói cho cẩn thận!"
"Cẩn thận cái rắm, hôm nay ta cũng không đi nữa."
"Ta cũng không đi."
"Thái Bình thi hội này uất quá đi mất."
Bọn họ lên tiếng, đúng là rõ ràng có một thứ tởm lợm buồn nôn trào lên cổ họng.
Các văn nhân bàn bạc sôi nổi, rồi sau đó hẹn với nhau đi về nhà riêng để trao đổi chuyện này.
"Chư vị, ta cáo từ trước, muốn yên tĩnh một mình đã."
Nhưng mà Lý Thủ Minh ở trong đám người này lại thở dài, hắn nói lời cáo từ với mọi người, không muốn quan tâm đến chuyện này nữa.
Lời này vừa nói, mọi người không giữ lại nữa, suy cho cùng xảy ra chuyện như thế, để Lý Thủ Minh được yên cũng khá tốt.
Như thế, Lý Thủ Minh một mình rời đi, mà các văn nhân nhìn theo bóng lưng Lý Thủ đi xa, trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng.
Rất nhanh thôi.
Ước chừng khoảng ba mươi phút.
Lý Thủ Minh đi miệt mài.
Lại trong lúc vô thức, đi đến.... bên ngoài học đường Thủ Nhân.
Nhìn học đường Thủ Nhân mộc mạc đến vô cùng kia.
Lý Thủ Minh càng sinh lòng kính phục Hứa Thanh Tiêu hơn, trong văn nhân có rất nhiều văn nhân nói Hứa Thanh Tiêu kiêu ngạo tới tận trời, nhưng đối lập với Văn cung xa hoa, với một đại tài như Hứa Thanh Tiêu, học đường lại giản dị đến thế.
Này càng khiến hắn cảm thấy hổ thẹn với Hứa Thanh Tiêu.
Nghĩ tới đây, Lý Thủ minh không nhịn được đưa chân đi vào trong học đường Thủ Nhân.
Bước vào học đường, thanh âm của Lý Thủ Minh vang lên.
"Xin hỏi, Hứa Thủ Thân, Hứa đại nhân có ở đây không?"
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đi ra, là Dương Hổ.
"Tiên sinh là người phương nào?"
Dương Hổ nhìn thoáng qua Lý Thủ Minh, thấy nho bào khoác trên người Lý Thủ Minh, cho nên khá là khách sáo.
"Tại hạ là Lý Thủ Minh, là văn nhân Đại Ngụy, muốn tới đây bái phỏng Hứa đại nhân một phen, mong các hạ báo cho, nếu như có điều quấy rầy, xin Hứa đại nhân đừng trách tội."
Hứa Thủ Minh nói thế.
"Được, tiên sinh đợi chút."
Dương Hổ không nghĩ nhiều, xoay thẳng người đi vào trong thông báo.
Mà ở trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu đã sắp đặt xong hết tất cả các kế hoạch rồi.
Tiếp theo chỉ cần làm theo, như thế thì tất cả các phiền phức sẽ được giải quyết xong hết trong một khoảng thời gian ngắn, với cả mình cũng có được hai loại thế lực vô cùng mạnh.
Một là bệ hạ.
Một cái khác, cho chính mình.
Nhưng vào lúc này, giọng của Dương Hổ vang lên.
"Đại nhân, bên ngoài có một người tên là Lý Thủ Minh có việc tìm ngài, có gặp không ạ?"
Dương Hổ hỏi thẳng.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng tò mò.
Lý Thủ Minh? Hắn biết người này, chẳng phải người tự huỷ minh ý ở Thái Bình thi hội ngày hôm qua sao?
Là một người đọc sách có khí phách.
Nhưng hắn tìm mình làm gì nhỉ?
Nhưng đấy chỉ nghĩ thôi, Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh nói.
"Gặp!"
Nói xong, Hứa Thanh Tiêu ghi tạc phần kế hoạch này vào trong đầu, ngay sau đó đưa vào trong ánh nến đốt đi.
Đợi đốt hết xong.
Hứa Thanh Tiêu ra khỏi cửa phòng, vừa lúc đấy, Lý Thủ Minh đã xuất hiện.
"Lý mỗ, bái kiến Hứa Thủ Nhân, Hứa đại nhân."
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Lý Thủ Minh đầu tiên là làm một bái với Hứa Thanh Tiêu, trông vô cùng cung kính.
"Bái kiến Lý huynh."
Hứa Thanh Tiêu cũng quay về làm lễ, nói như thế.
"Hổ thẹn, hổ thẹn."
"Hứa đại nhân là Thị Lang Hộ Bộ, lại là Lục Phẩm Chính Nho, câu Lý huynh này, khiến Lý mỗ cảm thấy vô cùng hổ thẹn."
Lý Thủ Minh tuỳ tâm nói.
"Lý huynh khách sáo rồi, đến đây, uống trà."
Hứa Thanh Tiêu mời đối phương ngồi xuống, cũng rất tò mò đối phương tìm mình có chuyện gì.
"Ngồi thì thôi, hôm nay tới đây, chủ yếu muốn tạ lỗi với Hứa đại nhân."
"Lúc trước, là do Lý mỗ ngu muội vô tri, bị người khác đầu độc, sinh ra lòng oán trách tức giận Hứa đại nhân, hôm nay đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vì vậy đăng môn bái phỏng, cố ý gửi lời tại lỗi với Hứa đại nhân, mong Hứa đại nhân khoan hồng độ lượng, tha cho sự ngu muội của Lý mỗ."
Lý Thủ Minh không ngồi xuống, mà bái Hứa Thanh Tiêu một cái thật sâu, biểu thị lòng áy náy của mình.
Lời này thốt ra, cả Hứa Thanh Tiêu cũng có chút kinh ngạc.
Hắn cũng không ngờ được đối phương tìm mình lại là để xin lỗi.
Người này vẫn còn chút lương tâm.
Biết lỗi rồi thì sửa.
Tốt, tốt lắm.
"Lý huynh nói quá lời rồi."
"Cứ ngồi xuống đi."