Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 538 - Chương 538: Trình Bày Tâm Học, Mặt Đất Nở Rộ Sen Vàng, Diện Thánh, Lộ Quân Cờ (5)

Chương 538: Trình Bày Tâm học, Mặt Đất Nở Rộ Sen Vàng, Diện Thánh, Lộ Quân Cờ (5)

Mà sau đó, có người tỉnh hồn lại, phát hiện Hứa Thanh Tiêu đã biến mất, do đó quay sang hỏi Lý Thủ Minh chuyện liên quan đến việc học.

Mà Lý Thủ Minh cũng nghiêm túc trả lời, cẩn thận tỉ mỉ nói ra cách lý giải của mình, trao đổi với đối phương.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong cả học đường Thủ Nhân đều xuất hiện tiếng bàn bạc thảo luận.

Lúc này.

Trong cung Đại Nguỵ.

Hứa Thanh Tiêu lấy Tàng Kinh Các Lệnh, đi vào trong cung.

Hắn cố ý làm phiền công công dẫn đường, giúp mình tìm một người tới đây.

Rất nhanh sau đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

Lý Hiền.

Lý công công.

Thoạt nhìn thì Lý Hiền chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nhưng đã là võ giả Thất phẩm, chỉ điểm này cũng đủ chứng minh đàn ông nếu không có thứ đồ chơi kia, đúng là có thể tăng sức mạnh của mình lên một chút.

"Hứa đại nhân!"

"Hứa đại nhân!"

"Ngài tìm nô tài có việc gì vậy?"

Lý Hiền một đường chạy chậm tới đây, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xong, ra vẻ nịnh nọt vô cùng hỏi.

"Lý công công."

"Lâu rồi không gặp, muốn tâm sự với công công thôi."

"Cũng để tăng thêm cảm tình."

Hứa Thanh Tiêu cười ôn hòa, khiến người kia cảm thấy kinh ngạc.

"Hứa đại nhân, ngài thật sự đối tốt với nô tài quá rồi."

"Bây giờ ngài là Thị Lang đại nhân quyền quý, vậy mà vẫn nhớ đến nô tài, điều này khiến nô tài không biết phải báo đáp như thế nào?"

Lý Hiền thật sự cảm động.

Lúc đầu mới quen Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu mới là một tài tử, nhưng cho dù là một tài tử bình thường, thân phận cũng cao hơn mình.

Sau đấy Hứa Thanh Tiêu lại khiến Đại Nguỵ phải rung chuyển, lại được đề thăng chức quan.

Hôm nay đã trở thành Thị Lang Hộ bộ Đại Nguỵ rồi.

Chênh lệch giữa hai người, có thể nói là cách xa vạn dặm, ngày bình thường y luôn miệng nói khoác với một vài thái giám rằng mình có quen Hứa Thanh Tiêu, để đánh bóng địa vị của mình lên.

Không ngờ được rằng Hứa Thanh Tiêu còn nhớ y, bảo sao y không cảm động cho được.

"Lý công công à, cần gì phải nói những lời này."

"Chúng ta đều là người, không có gì phân chia cao thấp mà."

Hứa Thanh Tiêu vẫn giữ bộ mặt ôn hoà như cũ, chỉ một câu đơn giản thôi, càng khiến Lý Hiền cảm động, dường như suýt nữa là rơi lệ.

Bọn họ là hoạn quan, là nô tài, là loại người hạ đẳng nhất trong cung đình Đại Nguỵ này, đi ra bên ngoài còn không được coi là người, nhưng chưa từng nghĩ một Đại Tài như Hứa Thanh Tiêu, còn có thân phận cao cấp như thế, từng câu từng chữ đều gọi là Lý công công.

Đúng là vô cùng cảm động.

"Hứa đại nhân, nhận được sự ưu ái của ngài, nô tài thật sự không thể báo đáp lại được, nhưng mà Hứa đại nhân ngài cứ yên tâm, chỉ cần ngài muốn dùng tới nô tài, nô tài nhất định sẽ trở thành tuỳ tùng của ngài."

Lý Hiền cũng không nói nhiều, nếu Hứa Thanh Tiêu đã coi trọng y như thế thì y cũng không thể để Hứa Thanh Tiêu ghê sợ được.

"Lý công công quá lời rồi."

"Ta nghe nói Lý công công có một đệ đệ ở kinh đô, hình như đã tới tuổi đi học rồi, nếu Lý công công không chê thì đẫn đến chỗ của ta, đọc sách học tập."

Hứa Thanh Tiêu mở miệng lần nữa, lại tặng cho một phần quà lớn.

"Theo học ở chỗ ngài ạ?"

"Ôi!"

"Hứa đại nhân, ngài.... ngài... ngài không nói đùa đúng chứ?"

Lý Hiền ngơ cả người.

Bây giờ người trong Đại Nguỵ ai mà không biết, con em của các quốc công hầu gia đều đang học ở học đường Thủ Nhân của Hứa Thanh Tiêu.

Đấy chính là trường tư thục của quyền quý chân chính.

Đúng là mình có một đệ đệ, cũng đến tuổi đi học rồi, tiền cũng có chút, nhưng ở kinh đô cũng chỉ đủ theo học trường tư thục tầm thường thôi.

Tới học đường của Hứa Thanh Tiêu học.

Chuyện này! Mình có tài đức gì mà....

"Lý công công, Hứa mỗ ta đây từ trước tới nay có gì nói nấy, dĩ nhiên nếu Lý công công không muốn, vậy cũng không sao."

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.

Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc như thế, Lý Hiền ngay lập tức quỳ sụp xuống đất, hai mắt chảy lệ nói.

"Hứa đại nhân, ngài đối với nô tài tốt quá rồi, cha mẹ nô tài chết sớm, trong nhà chỉ còn duy nhất đứa em trai này, giờ đang nhờ bà dì nuôi dưỡng, nô tài không yêu cầu xa vời đệ đệ mình có thể sống được xa hoa hơn, chỉ mong đọc được ít sách, sau đấy làm ăn khấm khá, cưới một người em dâu, vì nhà nô tài mà kéo dài đời sau, là nô tài đã hài lòng rồi."

"Ngài để đệ đệ nô tài được theo học trường tư của ngài, ân tình này, còn lớn hơn trời, nô tài không biết phải báo đáp với ngài như thế nào nữa."

Lý Hiền khóc nói, lời này của y đúng là phát ra từ tận đáy lòng, thật sự không biết phải báo đáp như thế nào mới thoả.

"Lý công công."

"Đứng lên đi."

"Chuyện nhỏ mà thôi, nhưng có một chuyện, đúng là muốn nhờ Lý công công giúp."

Hứa Thanh Tiêu nâng Lý Hiên đứng dậy, sau đó mỉm cười nói.

Nghe thấy câu này, Lý Hiền trong chốc lát kích động.

"Xin đại nhân nói rõ, chỉ cần việc nô tài đây có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ."

Hứa Thanh Tiêu nhờ mình giúp, y đồng ý!

Còn đồng ý hơn cả đồng ý nữa!

Nếu không đã thiếu nhiều ân tình như thế, y thật sự không biết phải làm gì giờ.

"Thật ra cũng không phải chuyện khó khăn gì."

"Lý công công, đi theo ta."

Hứa Thanh Tiêu đưa Lý công công đi về phía Tàng Kinh Các, hắn bước rất chậm, đồng thời hạ thấp giọng nói.

"Lý công công, Hứa mỗ hỏi công công ba câu, công công chỉ cần trả lời thôi."

Hứa Thanh Tiêu nói.

"Xin đại nhân nói thẳng."

Lý Hiền lau nước mắt, hỏi như thế.

"Thứ nhất, Lý công công có muốn nắm giữ quyền lực không?"

Hứa Thanh Tiêu mở miệng ra là hỏi một câu như thế, hỏi thẳng Lý Hiền.

Có muốn nắm giữ quyền lực không?

Chắc chắn là muốn rồi.

Nhưng thái giám thì có quyền lực gì? Tối đa nhất là thành bề trên của đám hạ nhân, sai bảo đám thái giám mới vào trong thôi.

Nhưng đối mặt với câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu, Lý Hiền sững sờ một lát sau, vẫn trả lời ngay.

"Muốn."

Đây chắc chắn là muốn rồi, ai lại không muốn nắm quyền lực nhỉ?

"Ngươi có muốn trở thành kẻ được người người kính sợ không? Nói thí dụ như tất cả quan lại? Thân vương? Đương nhiên không bao gồm bệ hạ và ta."

Hứa Thanh Tiêu hỏi một lần nữa, nhưng cũng bổ sung thêm một câu, trừ mình và Nữ Đế ra.

"Tất cả quan lại ạ? Thân vương?"

Lý Hiền nuốt nước bọt một cái, nhưng cả người cũng phát run.

Tất cả quan lại trong mắt hắn đều giống như thần linh vậy.

Thân vương trong đấy chắc chắn là thần trong các thần rồi.

Bảo để bọn họ sợ mình? Kính nể mình? Điều này sao được? Hoàn toàn không thể được.

Nhưng đối mặt với vẻ mặt kia của Hứa Thanh Tiêu, Lý Hiền vẫn nói ra lời trong nội tâm của chính mình.

"Muốn!"

Tuy rằng điều này lớn mật, nhưng hắn vẫn không nhịn được trả lời.

Bình Luận (0)
Comment