"Thế Lý công công, Hứa mỗ hỏi ngươi một câu cuối cùng.
"Nếu như muốn có được sự kính sợ của thế nhân và quyền lực, phải trả ra một cái giá khổng lồ, ngươi có nguyện ý đi làm không?"
Thanh âm của Hứa Thanh Tiêu vô cùng bình tĩnh.
Nhưng trong cái loại bình tĩnh đấy lại có một thứ... cảm giác khó diễn tả thành lời.
Lý Hiền trầm xuống.
Y lẳng lặng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Giá cực lớn?
Nhưng lại đổi được quyền lực không gì sánh lại, còn có ánh mắt kính sợ của người đời.
Lý Hiền trầm xuống, hắn đang suy ngẫm.
Một lát sau, rốt cuộc Lý Hiền cũng phục hồi lại tinh thần rồi.
"Hứa đại nhân!"
"Nô tài Lý Hiền! Ngoại trừ có một đứa đệ đệ ruột ra, thì không còn người thân, ta biết một tên nô tài như ta, còn không bằng một cái móng tay của Hứa đại nhân."
"Nhưng nô tài là một kẻ biết nhớ ân, Hứa đại nhân đối với ta ân nặng như núi, không coi thường nô tài giống người khác, trái lại còn khách sáo với nô tài nữa."
"Hứa đại nhân, ngài là một vị quan tốt, ngài cũng là một người tốt, từ nay về sau, nô tài Lý Hiền ngoài bệ hạ ra, quyết định sẽ dốc toàn lực để giúp Hứa đại nhân."
"Nô tài cam tâm trở thành quân cờ trong tay Hứa đại nhân, cho dù có một ngày, Hứa đại nhân muốn vứt bỏ quân cờ này, nô tài tuyệt đối sẽ không có một câu oán hận nào."
Lý Hiền quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống rầm rầm, y không ngu, kẻ có thể làm việc ở trong cung cấm này, sao có thể là kẻ ngu được?
Giờ này khắc này, hắn hiểu được ý đồ của Hứa Thanh Tiêu là cái gì, vì thế y rất kích động, vô cùng kích động.
Y hiểu được, một cơ hội ngàn năm có một đang xuất hiện ở trước mặt mình.
Cho dù không biết Hứa Thanh Tiêu sẽ dùng cách gì.
Nhưng y cũng biết rằng bản thân mình không thể để tuột cơ hội này được.
Tuyệt đối không được bỏ qua.
Cho nên y quỳ xuống đập đầu, bày tỏ sự trung thành với Hứa Thanh Tiêu.
"Lý công công, quá lời rồi, quá lời rồi."
"Hôm nay ta chỉ muốn tìm bệ hạ bàn bạc vài chuyện."
"Chẳng qua vừa nãy mới nghĩ ra một chuyện, muốn hỏi Lý công công thôi."
"Nhưng những lời này của Lý công công, Hứa mỗ có chút cảm động, Lý công công, nếu có ngày ngươi phất lên rồi, tuyệt đối đừng quên Hứa mỗ nhé."
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
"Hứa đại nhân ngài yên tâm! Nếu như có ngày đó thật, nô tài hết khổ rồi, cho dù không có quan hệ gì với ngài, thì ngài cũng chính là đại nhân của ta."
Lý Hiền vô cùng nghiêm túc nói.
Mà Hứa Thanh Tiêu chỉ lau hộ vết máu tươi trên trán hắn, sau đó đổi sang một hướng khác, đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Đối với Lý Hiền.
Hứa Thanh Tiêu rất coi trọng y, đừng khinh y tuổi trẻ, nhưng ăn khổ còn nhiều hơn ăn cơm, nếu ngươi chọn một tên thám giám khá già rồi, tuy rằng thông minh cẩn thận hơn, nhưng càng già càng lão luyện, càng khó điều khiển.
Tuổi trẻ càng tốt, nếm chịu cực khổ, có dã tâm, hơn nữa cũng dễ khống chế hơn, nếu như có một ngày bản thân mình không khống chế được nữa, thì có thừa cách để đối phó.
Hơn nữa y còn có một người em trai ruột, theo học học đường của mình, nói cánh khác, đây chính là một loại khống chế gián tiếp.
Lợi ích buộc chặt với nhau cũng tốt, giúp đỡ nhau cũng được, nói tóm lại, Lý Hiền kẻ này rất thích hợp trở thành con cờ của mình.
Nhưng nếu muốn bồi dưỡng được Hoạn Đảng thật, chắc chắn không thể trực tiếp đưa Lý Hiền lên cầm quyền ngay được.
Trước hết cứ để bệ hạ chọn người đã, để Lý Hiền sống cho thật tốt là được rồi, tốt nhất là phải hạ thấp mình trong khoảng thời gian ngắn đã, sau đó lại từ từ đề cử, không thể trực tiếp đề cử Lý Hiền.
Nữ đế sẽ đồng ý chứ?
Điều này Hứa Thanh Tiêu không biết, nhưng hắn chưa bao giờ làm việc hắn không nắm chắc.
"Sau này phải chăm chỉ tu luyện võ đạo, đọc nhiều sách lên, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được nhúng tay vào, không được khinh địch đắc tội bất cứ ai, biết chưa?"
Hứa Thanh Tiêu nói cho Lý Hiền biết một chuyện.
Người kia cẩn thận ghi nhớ từng từ từng chữ của Hứa Thanh Tiêu một, khắc ghi tận đáy lòng.
Nhưng còn cách Dưỡng Tâm điện nửa đoạn, bỗng nhiên Triệu Uyển Nhi xuất hiện, biết Hứa Thanh Tiêu muốn diện Thánh, nàng tự mình dẫn đường, Lý Hiền cũng tự động cáo lui.
Chờ Lý Hiền đi khuất.
Hứa Thanh Tiêu nói chuyện với Triệu Uyển Nhi suốt dọc đường đi.
Đối mặt với Triệu Uyển Nhi, trái lại Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ gì nhiều, đây là thị nữ bên người Nữ đế, tâm sự thì được, nhưng muốn lợi dụng, thôi đừng có dính vào.
Ước chừng khoảng nửa khắc.
Hứa Thanh Tiêu đi tới bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
Triệu Uyển Nhi đi vào trong thông báo.
Rất nhanh sau đó, nàng đi ra ngoài.
"Hứa đại nhân, bệ hạ tuyên ngài vào trong."
Lời vang lên.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi đi vào trong Dưỡng Tâm điện.
Chỉ mới qua đi một khoảng thời gian ngắn, lần diện thánh thứ hai này, Hứa Thanh Tiêu không thấy hồi hộp nữa, so với mấy lần trước càng bình tĩnh hơn.
"Thần, Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu trước Nữ đế.
"Ái khanh miễn lễ."
Giọng Nữ Đế vang lên.
Sau đó tiếp tục nói.
"Hôm nay Hứa khanh tìm trẫm có chuyện gì?"
Nữ Đế hỏi, đi thẳng vào trong vấn đề.
"Bệ hạ!"
"Hôm nay thần tới diện thánh, là đến vì việc đúc kiếm."
Hứa Thanh Tiêu nhìn Nữ Đế ngồi sau lớp lụa màu tím mỏng, nói như thế.
"Đúc kiếm?"
"Đúc kiếm gì?"
Ngữ điệu của Nữ Đế rất bình tĩnh.
"Kiếm sát phạt."
Hứa Thanh Tiêu đáp.
"Thế nào là kiếm sát phạt?"
Nữ Đế vẫn bình thản như cũ.
"Giết gian thần! Phạt loạn đảng! Tru phiên vương! Bình tai hoạ."
Mười hai từ.
Từ trong miệng Hứa Thanh Tiêu từ từ đi ra.
Mà mười hai từ này vừa đi ra xong.
Trong ánh mắt của Nữ Đế khó tránh khỏi hiện lên một tia thay đổi.
"Ái khanh tiếp tục nói."
Nàng không nghĩ nhiều, giọng điệu vẫn lạnh lẽo cô quạnh bình tĩnh như trước.
“Bệ hạ, thần cả gan nói thẳng, Đại Ngụy vương triều bây giờ mưa gió lắt lay, quốc gia xã tắc đang đứng trước đủ loại nguy cơ.”
“Vì vậy, trong mấy ngày này thần ăn ngủ không yên, cả ngày suy tư thậm chí là đến cả Thái Bình thi hội cũng không muốn tham gia.”
“Chính là vì đang suy nghĩ chuyện này. Mà vào ngày hôm qua, thần nghĩ đến chuyện đúc kiếm, vì vương triều Đại Ngụy rèn ra một thanh kiếm sát phạt.”
“Thanh kiếm này có hai tác dụng lớn.”
“Một là giết gian thần, phạt loạn đảng, tru phiên vương, bình họa loạn. Triều đình Đại Ngụy tất nhiên là có gian thần, tham ô trái pháp luật, tội lỗi chồng chất nhưng việc tổ chức tình báo của Đại Ngụy cực kì kém, chuyện ở các nơi quan lại bao che cho nhau, chuyện lớn cũng sẽ hóa nhỏ.”
“Vì vậy, kiếm này ẩn vào đại thế vì bệ hạ mà cống hiến, thu thập hết tất cả tình báo trong thiên hạ, đóng lại thành cuốn. Bệ hạ chỉ cần nhìn qua thì liền có thể phê duyệt chuyện trong thiên hạ.”