Nữ đế có hơi nhíu mày, lòng dạ ngoan độc là nàng thêm vào, nguyên nhân rất đơn giản, làm chuyện lớn nếu như lòng dạ không đủ độc ác thì làm sao hoàn thành chuyện lớn?
Không quyết đoán sẽ ảnh hưởng đến thế cục.
Có thể đi đâu để tìm loại người này? Mà lại còn cần phải giúp nàng xử lí nhiều chuyện như vậy, đó nhất định phải là một quần thể, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một hai người.
Haizz...
Trong lòng nữ đế cảm khái, nàng không khỏi đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nàng dự tính sẽ đi tản bộ.
Chỉ là vừa đi ra tới cửa nàng liền thấy thái giám ngoài cửa lập tức quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, trời sắp đổ mưa rồi.”
Thái giám quỳ trên mặt đất nhắc nhở nàng trời sắp mưa rồi.
Nhìn lên sắc trời.
Đúng là có mây đen.
Nhưng sau một khắc.
Ánh mắt nữ đế không khỏi rơi vào trên người thái giám này.
Chờ đã.
Trung tâm, thực lực, thông minh, lòng dạ ác độc.
Nữ đế nhìn qua thái giám đang quỳ trước mặt mình, trong lúc nhất thời, dường như nàng nghĩ đến điều gì đó...
Mà cùng lúc đó.
Trong hoàng cung.
Triệu Uyển Nhi đưa tiễn Hứa Thanh Tiêu xuất cung.
Hứa Thanh Tiêu mang theo một cái hộp, đây là điểm tâm hoàng thất, trên đường đi hắn cười cười nói nói với Triệu Uyển Nhi.
Sau vài lần gặp mặt, mọi người đều đã quen thuộc lẫn nhau thì tất nhiên sẽ không còn sự ngăn cách xa lạ như trước kia.
Hơn nữa chủ đề nói chuyện của hai người cũng đã kéo đến chuyện kết hôn rồi. Mấy câu nói của Hứa Thanh Tiêu cũng rất thường gặp, cái gì mà bản thân muốn năng lực không có năng lực, cần tièn tài lại không tiền tài, nào dám nói đến chuyện cưới gả.
“Hứa đại nhân có điều không biết, sau Thái Bình thi hội, trong cung không thiếu nữ quyến ái mộ Hứa đại nhân.”
“Chỉ cần Hứa đại nhân đồng ý thì tất cả các nữ tử trong cung đều đồng ý gả cho Hứa đại nhân, dù đòi thêm bạc họ cũng đồng ý. Hứa đại nhân quả nhiên là khiêm tốn.”
Triệu Uyển Nhi khẽ cười nói.
“Haiz, tuy nữ quyến trong cung nhiều nhưng tuyệt sắc chân chính thì có mấy ai? Nếu như có thể xinh đẹp như Uyển Nhi cô nương vậy thì Hứa mỗ cũng không phải là không thể chấp nhận.”
Phương thức nói chuyện phiếm của Hứa Thanh Tiêu cực kì phóng khoáng nhưng thật ra chính là dáng vẻ của người hiện đại, cái gì mà hàm súc hay không hàm súc chớ.
Đặt tay lên ngực tự hỏi xem nếu như có một nữ nhân dáng dấp cực kì xinh đẹp, hơn nữa vẫn còn là xử nữ, vậy nam nhân kia có thích hay không?
Nếu như không phải là vì dị thuật thì không nói tới tam thê tứ thiếp, ít nhất Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ có mấy hồng nhan tri kỷ chứ nhỉ?
Đàn ông trên đời không phải đều là vì ba thứ, công danh, quyền lực, mỹ nữ đó sao? Nếu như bên người không có hồng nhan tri kỷ vậy thì chẳng phải sẽ cực kì nhàm chán?
Nhưng! Không giải quyết xong vấn đề dị thuật thì Hứa Thanh Tiêu sẽ chẳng dám động vào người khác, lỡ như xảy ra chuyện gì cũng không phải là chuyện nhỏ.
Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao Hứa Thanh Tiêu lại khá phản đối chuyện này.
Sợ hại người đó.
Có thể đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói đây chỉ là một câu khen ngợi bình thường thôi nhưng không hiểu sao mặt Triệu Uyển Nhi lại có hơi đỏ.
“Hứa đại nhân thật là biết nói đùa.”
Giọng của Triệu Uyển Nhi có chút căng thẳng, đối với tướng mạo của mình thì chắc chắn là nàng có lòng tin, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, thường làm bạn bên người vua, tất nhiên cũng sẽ không suy nghĩ đến mặt này.
Nếu như đổi thành người khác nói lời này thì chắc chắn Triệu Uyển Nhi sẽ có cảm giác bị sỉ nhục.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại hoàn toàn không giống vậy.
Tuổi trẻ lại còn anh tuấn, hơn nữa còn là đại tài thế kia, đến cả bệ hạ cũng không nhịn được mà tán dương nhiều lần, trên dưới triều đình ngoài một nhóm người cá biệt ra, ai mà không khen ngợi Hứa Thanh Tiêu chứ?
Đổi lại người khác thì ai sẽ không thích chứ?
“Được, Uyển Nhi cô nương nàng mau trở về đi, trời sắp mưa rồi, Hứa mỗ đi trước.”
Đi đến cửa cung.
Hứa Thanh Tiêu phất phất tay về phía Triệu Uyển Nhi sau đó liền rời đi.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, Triệu Uyển Nhi không nhịn được lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cũng không biết là vì sao nữa.
Mà lúc này.
Sau khi đi khỏi hoàng cung.
Hứa Thanh Tiêu cũng không có ý định trở về.
Hắn đi đến Đào Hoa Am.
Định làm ba chuyện.
Thứ nhất là đi tìm gặp cái gã Bạch Y môn kia.
Thứ hai, đi tìm Bạch Y cô nương, chuyện lần trước vẫn nên đi xin lỗi.
Thứ ba, đi tìm Trương Như Hội đàm đạo chút chuyện.
Cho nên hắn có hơi bận rộn.
Nhìn qua sắc trời hơi có chút mây đen, dường như là sắp mưa.
Vì vậy Hứa Thanh Tiêu liền tăng nhanh bước chân.
Từ hoàng cung Đại Ngụy đến Đào Hoa Am ước chừng chỉ cần thời gian một khắc đồng hồ.
Hứa Thanh Tiêu bước nhanh thêm một chút, chỉ mất nửa khắc đồng hồ thì đã đến Đào Hoa Am.
Lại đến Đào Hoa Am.
Hứa Thanh Tiêu thoải mái hơn rất nhiều, chuyến đi này cũng giống như đi uống trà vậy. Lần đầu tiên tất cả mọi người đều rất căng thẳng, sợ bị người ta phát hiện, run lẩy bẩy.
Nhưng từ sau lần thứ hai thì đã tốt hơn lắm rồi.
Hứa Thanh Tiêu lại vào Đào Hoa Am, vài thị nữ nghênh đón lại chấn kinh thêm một lần nữa, sau đó lại giống như trước toàn bộ đều xông tới.
Cũng may Liễu cô nương đã đuổi tới ngay lập tức, xem như cứu vãn cục diện.
“Chào Hứa công tử.”
Liễu cô nương thành thục hướng về phía Hứa Thanh Tiêu hành lễ, trong đôi mắt đẹp mang theo ý cười không hề che giấu.
“Liễu cô nương khách khí, xin hỏi Bạch Y cô nương hôm nay có ở đây không?”
Hứa thanh tiêu cười nói.
“Ở đây, chẳng qua Bạch Y cô nương đã nói là sẽ không tiếp khách.”
“Có điều Hứa công tử thì khác, để ta sai người đi hỏi một chút, vừa hay cũng tiện cho Hứa công tử nghĩ ngơi một chút.”
Liễu cô nương nói như vậy.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
“Ừ, ta nghỉ ngơi trước một lúc, đi Tụ Hiền yến thôi.”
Tìm Bạch Y cô nương là chuyện thứ hai, trước tiên giải quyết chuyện thứ nhất rồi nói sau.
Đi theo Liễu cô nương tiến lên.
Rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu đã đi đến Tụ Hiền yến.
Mà vào lúc này, một đạo âm thanh quen thuộc vang lên.
“Hứa huynh thật sự không thích tới mấy nơi như thế này.”
“Lần trước là có chuyện.”
“Các ngươi đừng ở đó mà không tin, tất cả nam tử trong thiên hạ đều háo sắc nhưng Hứa huynh thì không háo sắc.”