Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 546 - Chương 546: Sát Phạt Chi Kiếm! Thiên Tử Chi Kiếm! Dân Tâm Chi Kiếm! Con Đường Thương Quan (7)

Chương 546: Sát Phạt Chi Kiếm! Thiên Tử Chi Kiếm! Dân Tâm Chi Kiếm! Con Đường Thương Quan (7)

Giọng Vương Nho vang lên, không quá lớn nhưng tuyệt đối không thể xem là nhỏ, chí ít thì Hứa Thanh Tiêu vừa mới bước vào là liền nghe được âm thanh của hắn.

Mà sau khi nghe câu nói này.

Hứa Thanh Tiêu hơi sững sờ.

Không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ.

Cũng vào lúc này, Vương Nho phát hiện tất cả mọi người đều không nói gì, đều nhìn về phía sau lưng mình.

Không tự chủ được cũng nhìn sang.

Khá lắm.

Sau khi thấy bóng dáng Hứa Thanh Tiêu, khuôn mặt béo tròn của Vương Nho hơi khựng lại.

“Vương Nho huynh, ta nói ngươi có thể không tin nhưng ta đến đây để làm việc thật.”

Nụ cười của Hứa Thanh Tiêu có hơi gượng ép.

Hắn thật sự không giải thích nổi.

Nhưng mỗi lần hắn tới nơi này thì đều gặp được Vương Nho, tên này sao lại thích đi chỗ này như thế.

Ừ, đoán chừng là có thể chơi miễn phí, dù sao thì cũng có quen biết với chưởng quỹ.

Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu giải thích.

Giờ khắc này, trong lòng Vương Nho cảm xúc lẫn lộn.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu vừa thoáng cho một ánh mắt thì Vương Nho đã nhận ra ngay, lập tức hơi hiểu ra.

“Hứa huynh, vậy ta ngồi cùng bằng hữu trước, đợi lát nữa sẽ đi học đường tìm ngài.”

Vương Nho mở miệng, hắn không muốn đi quấy rầy Hứa Thanh Tiêu, còn Hứa Thanh Tiêu thì cũng gật đầu, chắp tay về phía mấy vị bằng hữu của Vương Nho, xem như là đã chào hỏi, cũng là cho Vương Nho thể diện.

Ngay vào lúc này.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.

Người đến mặc một bộ trang phục người hầu của Đào Hoa am, cười cười nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

“Hứa công tử, cần ta chuẩn bị gì cho ngài không?”

Là tạp dịch bên trong yến đình.

Sự xuất hiện của hắn ở trong mắt người khác mà nói thì là một cách lấy lòng, đây là một chuyện rất bình thường, không có chỗ nào không ổn.

Mà người này cũng chính là nội ứng của Bạch Y môn.

Ngoại trừ hắn ra thì Hứa Thanh Tiêu không còn đoán được là ai nữa.

Lần trước khi đến Đào Hoa am, người tiếp xúc chẳng qua chỉ là Liễu cô nương, Bạch Y, Vương Nho, còn có một người là hắn ta.

Liễu cô nương thì không phải, đây là người mình đã liên hệ từ sớm, Bạch Y cô nương cũng không phải, nếu không nàng sẽ không ngốc như vậy, về phần vương nho, nếu là hắn thì Hứa Thanh Tiêu sẽ trực tiếp báo quan, không vì gì khác, chỉ vì quá vô vị.

Chơi phản đòn cũng không thể nào chơi như vậy được.

Còn tên tạp dịch này, rất đáng nghi, phù hợp với mấy điểm nêu trên, tầm thường không có gì lạ.

Nhưng mặc dù là như vậy thì Hứa Thanh Tiêu vẫn thấy có hơi ê răng. Đám người Bạch Y môn này quả nhiên là có chút vấn đề.

Nhất định phải đi con đường khác mọi người mới chịu.

Không theo lộ trình sắp đặt. Theo lý thuyết thì hẳn nên là hoa khôi nào đó, sau khi mình làm thơ một bài sẽ mời mình đi vào trò chuyện, thật không ngờ đến vậy mà chỉ là một tên sai vặt.

“Chuẩn bị ít rượu trái cây và đồ ăn nhẹ, đưa đến Tĩnh Tâm yến cho ta, làm phiền rồi.”

Hứa Thanh Tiêu nhìn đối phương một chút, mà đối phương thì cũng liếc một chút về phía Hứa Thanh Tiêu, hai người đối mặt nhau, trao đổi một ít tin tức trong nháy mắt.

Đã muốn chạm mặt với người này thì tất nhiên không thể cứ ở đây mãi, đến Tĩnh Tâm yến là tốt nhất.

“Rõ, Hứa công tử chờ một lát.”

Sau khi hiểu ý, hắn ta lập tức rời đi, còn Liễu cô nương thì dẫn theo Hứa Thanh Tiêu đi về phía Tĩnh Tâm yến.

Tĩnh Tâm yến cực kỳ yên tĩnh, là một nhã gian.

Nơi mà Liễu cô nương sắp xếp chính là một gian nhã gian hai người, nàng lo ngại Hứa Thanh Tiêu còn có hảo hữu sắp đến.

Đợi sau khi sắp xếp xong, Liễu cô nương cũng cực kỳ thức thời rời đi, đi tìm Bạch Y cô nương.

“Phiền Liễu cô nương đợi một lát, đợi chút nữa nếu như Bạch Y cô nương muốn gặp ta thì sau một nén nhang hãy đến báo cho Hứa mỗ, Hứa mỗ có một số việc cần suy nghĩ.”

“Phiền Liễu cô nương nói cho chưởng quỹ một tiếng, Hứa mỗ có chuyện tìm ông ấy chờ sau khi ta gặp Bạch Y cô nương xong thì sẽ đến tìm.”

Hứa Thanh Tiêu nói như thế.

“Được, Hứa công tử yên tâm, nô gia sẽ sắp xếp ngay.”

Liễu cô nương khẽ gật đầu, đôi mắt mang theo ý cười rời đi.

Đợi sau khi Liễu cô nương đi, lúc này, Hứa Thanh Tiêu mới thu hồi ánh mắt rồi sau đó lặng yên chờ đợi.

Một lát sau.

Rốt cuộc, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.

Sau một khắc, cửa nhã gian bị đẩy ra, tiểu nhị bưng điểm tâm chậm rãi đi đến. Hắn bưng chút đồ ăn cùng một bầu rượu trái cây vào rồi sau đó liền đóng cửa lại.

“Hứa công tử, đồ ăn đã đến rồi.”

Tiểu nhị mang đồ bày ra trước mặt Hứa Thanh Tiêu, trên mặt còn mang theo nụ cười.

“Nói đi.”

“Có chuyện gì?”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, không nhìn đồ ăn trên bàn.

Mấy lời này cũng không làm cho tiểu nhị có chỗ nào ngạc nhiên, hắn nhỏ giọng nói:

“Hứa công tử, đây là thư bên trên cho ngài.”

Tiểu nhị lấy một phong thư ra rồi đưa cho Hứa Thanh Tiêu.

Nhận lấy phong thư, Hứa Thanh Tiêu mở ra đọc.

Nội dung trong thư có rất nhiều, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc đọc.

Ước chừng sau mười mấy hơi thở, Hứa Thanh Tiêu cũng xem hết nội dung bên trong.

Nội dung rất đơn giản, cũng giống với những gì hắn đoán, Bạch Y môn muốn kéo mình về, đồng ý cho mình một thân phận cực kì cao, cùng nhau lật đổ sự thống trị của nữ đế, thành lập Đại Ngụy mới.

Để thư sang một bên, lá thư lập tức tự phát lửa cháy lên, hóa thành sương trắng.

Mà giọng của tiểu nhị cũng theo đó mà vang lên.

“Hứa đại nhân, phía trên cực kỳ coi trọng ngài, tiểu nhân đã nghe nói qua, môn chủ cực kỳ yêu thích ngài.”

“Từ sau khi ngày viết ra văn chương tuyệt thế, phía trên đã cực kỳ coi trọng ngài. Nếu như ngài gia nhập với chúng ta thì vinh hoa phú quý gì đó chỉ là thứ quá đỗi nông cạn, vị trí thừa tướng Đại Ngụy trong tương lai chính là của ngài.”

“Thậm chí phong vương cũng không phải là không thể, Hứa đại nhân.”

Tiểu nhị khẽ nhỏ giọng nịnh nọt nói.

Hắn là một tên nội gián, địa vị ở Bạch Y môn không tính là thấp nhưng cũng không cao lắm.

Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu là ai chứ? Vạn cổ đại tài của Đại Ngụy, làm chuyện gì cũng đều kinh trời động đất, nhân tài bậc này nếu như Bạch Y môn có thể thu nạp vào thì đối với Bạch Y môn mà nói, quả thật là một chuyện vui cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment