Thi từ ưu mỹ, lại hợp với tình cảnh, nhất là một câu tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật ti vô thanh kia lại không hiểu sao càng làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác khó diễn tả ý cảnh bằng lời.
Bài thơ này chính là thiên hạ tuyệt thi.
Bạch Y cô nương có chút run sợ, nàng nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kì.
Vì sao Hứa Thanh Tiêu chỉ thuận miệng cũng có thể làm ra được một bài thơ hay tuyệt thế như vậy.
Đây rất cuộc là... Người thế nào đây.
Nàng rung động đồng thời cũng cảm thấy kính nể tài hoa của Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là nàng không quen biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình, nếu như đổi lại là thanh quan nhân khác, chỉ sợ lúc này đã cất lời tán dương rồi.
Nhưng nàng lại hơi thẹn thùng.
Mà khi Hứa Thanh Tiêu chậm rãi xoay người lại, Bạch Y cô nương đã cúi đầu, ăn bánh ngọt trong tay.
“Bạch Y cô nương, Hứa mỗ có một chuyện thật sự rất tò mò.”
“Các người đều không có họ mà chỉ có tên, vậy thì khi nào mới có họ đây?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Mục đích khi tới đây của hắn chủ yếu là để xin lỗi, sau đó lại đưa chút lễ vật, để cho người ta không trách tội mình.
Cho nên hắn định ở đây một lúc. Cũng đâu thể nào đưa đồ xong rồi đi ngay được chứ? Vậy không phải là càng kì quặc hay sao?
Nếu như không phải trong lúc nhất thời nghĩ không ra bài thơ nào hay thì Hứa Thanh Tiêu còn định viết cho Bạch Y cô nương một bài thơ.
Cũng như là một lời xin lỗi.
Cho nên trước mắt hơi buồn chán, Hứa Thanh Tiêu mới tò mò hỏi thăm.
“Hồi Hứa công tử, họ của nô gia nhất định phải đợi sau khi có người chuộc thân rồi mới có, đương nhiên nếu như có tài tử nào đó đồng ý ban họ thì cũng không phải là không được.”
Bạch Y cô nương nói vậy.
“Chuộc thân?”
“Xin hỏi một câu, muốn chuộc nàng cần phải tốn bao nhiêu tiền?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Thanh quan nhân chuộc thân cũng là chuyện bình thường, dù sao Đào Hoa am nuôi nhiều năm như vậy mới bồi dưỡng được cầm kì thư họa, tốn kém không nhỏ.
“Trên dưới một trăm vạn lượng bạc.”
Bạch Y cô nương bình tĩnh trả lời.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
Ông nội nó, động một chút là lại một trăm vạn lượng bạc? Cái này ai mà trả nổi? Ngoại trừ một vài phú thương hay đại tài chủ ra thì ai trả nổi?
Chẳng qua trước mặt nữ nhân Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn làm cho bản thân khó xử.
“Một trăm vạn lượng? Cũng không đắt, chỉ tiếc là Hứa mỗ không có.”
“Chẳng qua Bạch Y cô nương à, nếu như một ngày kia Hứa mỗ có tiền, sẽ đến chuộc cô nương, cũng coi như là một lời xin lỗi.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Đừng thấy thanh quan nhân rất ưu nhã nhưng thật ra đang trong thời kì trăng tròn mới có giá trị một chút, nhưng đến khi sau ba mươi tuổi rồi thì nhất định phải gả đi. Nếu như không gả được thì nhất định phải ở trong Đào Hoa am cả đời.
Nói tới nói lui, vận mệnh của thanh quan nhân cũng chỉ là trong sạch nhiều hơn một chút so với nữ tử trong câu lan mà thôi.
Quyền quý chân chính hoặc là đại gia tộc sẽ không cho phép hậu nhân cưới thanh quan nhân. Nạp thiếp thì còn tạm, nhưng thân phận và địa vị của thiếp thân kém hơn chính thất nhiều lắm.
Chẳng những thân phận thấp mà vận mệnh của thị thiếp cũng rất thảm, ở trong nhà sẽ chịu các loại sỉ nhục từ chính thất, bọn hạ nhân sẽ không ai coi ra gì, cho dù lão gia có sủng hạnh thì cũng có thể phách lối được mấy năm?
Thậm chí ở giữa nhà quyền quý lại càng có nhiều chuyện thiếp thất đấu đá lẫn nhau, loại chuyện này hoàn toàn không phải tai tiếng gì mà xã hội phong kiến chính là như thế, không muốn chấp nhận cũng không được.
Dù sao thì địa vị của nam nhân cổ đại cũng dựa vào một thân máu tươi liều mạng đổi lấyy, một khi chiến tranh, trên cơ bản đều là nam tử ra chiến trường, nữ nhân đều ở trong nhà, điểm này không thể không nhắc đến.
Đương nhiên người nghèo thì không có tư cách có thiếp, trước kia Hứa Thanh Tiêu thường xuyên nhìn thấy có người nói muốn trở lại thời cổ đại tam thê tứ thiếp, tắm cái cho tỉnh ngủ đi nào. Bất luận là thân ở nơi nào thì người nghèo cũng đều gặp phải vấn đề không tìm được vợ.
Kẻ có tiền thì bất kể là ở nơi nào, nên như thế nào thì như thế ấy.
Cho nên nếu như có thể chuộc thân cho Bạch Y cô nương vậy thì đương nhiên là tốt nhất, dù sao cũng giữ được thân hoàn bích, lại cho Bạch Y cô nương một khoản tiền để nàng tự mình sống tốt cũng coi như là một thiện duyên.
Chỉ là khi Bạch Y cô nương nghe thấy Hứa Thanh Tiêu muốn chuộc thân cho nàng thì trái tim không hiểu sao lại nhảy loạn.
Nàng có lòng ngưỡng mộ với Hứa Thanh Tiêu nhưng vẫn chưa có tình cảm, nói thích Hứa Thanh Tiêu thì chưa nhưng nàng có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu.
Mở miệng ra là muốn chuộc thân cho mình, đúng thật là làm cho nàng có chút căng thẳng không biết làm sao.
Ở trong mắt nàng chuyện chuộc thân chính là biến tướng của việc mua về nhà, xem như là thiếp thất.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ quá nhiều, sau đó hỏi:
“Bạch Y cô nương, ngày thường nàng thích làm gì?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Chơi nhạc khí, xem sách. Còn Hứa công tử thì sao?”
Bạch Y cô nương hỏi.
“Ta à? Ngày thường ta thích cắm hoa, đọc sách Xuân Thu.”
Hứa Thanh Tiêu chân thành nói.
“Cắm hoa? Hứa công tử vậy mà lại có sở thích này?”
Bạch Y cô nương có hơi tò mò, đây không phải là chuyện mà nữ tử thích làm hay sao?
“Đúng đó, tương đối lịch sự tao nhã. Mà Hứa mỗ cắm hoa cũng khá đẹp đó nha.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ cười rồi nói, sau đó nhấp một ngụm trà. Cũng do hôm nay hắn gặp phải loại nữ tử không rành thế sự này nên mới thuận tiện nói thêm mấy câu.
Ngày thường thì vẫn khá nghiêm túc.
Không thể không nói, một mình ở trong phòng cùng nữ tử thật sự là sẽ có chút cảm giác không biết nói gì. Dù sao hắn cũng là nam nhân, cũng thích sắc đẹp, lại không phải là nam nhân bị tâm lý bất thường gì, chỉ đơn giản là hơi e ngại. Chắc không đến nổi là nói mấy câu cũng không được đâu nhỉ?
“Thì ra là thế, công tử thật là có nhã hứng.”
Bạch Y cô nương nghiêm túc nói.
Chỉ là khóe môi nàng có chút bột phấn do vừa mới ăn bánh ngọt, Hứa Thanh Tiêu là người hơi mắc chứng rối loạn cưỡng chế, không khỏi vô thức đưa tay phủi đám bột phấn kia xuống giúp nàng, tránh mất vẻ mỹ quan.
Chỉ là khi đụng vào khóe môi Bạch Y cô nương, Hứa Thanh Tiêu nhạy cảm phát hiện thể chất đối phương rất lạnh, lạnh vô cùng, dường như không có nhiệt độ gì, xem ra chính là do thể cốt không tốt.