Mà trong nháy mắt, mặt Bạch Y cô nương đỏ như máu, trong phút chốc nàng cuối đầu xuống vô thức lùi về phía sau một chút, tim đập nhanh hơn.
“Bạch Y cô nương, điểm tâm ta sẽ để lại đây, cô không có việc gì thì ăn nhiều vào. Còn có một chuyện, mặc dù hiện tại ta không thể chuộc thân cho nàng nhưng buổi tiệc tối ta sẽ giúp nàng.”
“Ta sẽ cho nàng một cái họ trước, gọi là Lạc đi, Lạc Bạch Y, không tệ chút nào.”
“Ta đi đây.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy phất áo bào, trên mặt mang theo nét cười ôn hòa. Hắn còn có việc, không thể ngồi lâu.
Bạch Y cô nương nghe thấy Hứa Thanh Tiêu muốn đi thì lập tức đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn xinh xắn vẫn đỏ rực như cũ.
“Hứa... Hứa công tử, ngài muốn đi sao?”
Bạch Y nói chuyện có chút lấp bấp.
“Lần sau ta sẽ tới tìm nàng.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu cười cũng không nghĩ gì nhiều, đi một mạch.
Mà Bạch Y nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, trong lòng không hiểu sao lại có chút rung động khác lạ.
Chờ sau khi Hứa Thanh Tiêu triệt để khuất bóng, Bạch Y đóng cửa phòng lại rồi ngồi lại lên giường của mình, tâm tình vô cùng căng thẳng, đôi mắt đẹp có thần sáng tỏ lại càng mang vẻ ngốc manh.
“Vừa rồi hắn đụng vào ta.”
“Lạc...”
“Lạc Bạch Y...”
Bạch Y cô nương ngồi ở nơi đó, trái tim nhỏ không ngừng nhảy lên đồng thời không tự chủ lẩm bẩm cái tên này.
Mà lúc này.
Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phòng, đang chuẩn bị tới tìm Trương Như Hội.
Nhưng một loạt giọng nói chợt vang lên.
“Bản hoàng tử hẹn Bạch Y cô nương bốn lần, Bạch Y cô nương hẹn cự tuyệt ta bốn lần. Bây giờ ngươi lại nói với bản hoàng tử nàng đã hẹn nhau với người khác? Chẳng lẽ là xem thường bản hoàng tử ta đây?”
“Bản hoàng thử thân là Ti Long hoàng thất nhất mạch, các ngươi lại làm đủ kiểu cản trở, phải chăng là đang xem thường bản hoàng tử? Có tin chờ mấy ngày nữa ta sẽ tham tấu một bản về các ngươi trước mặt bệ hạ hay không?”
Giọng nói tức giận vang lên.
Vốn là khi nghe thấy giọng nói này Hứa Thanh Tiêu còn không có cảm giác gì, chỉ là khi nghe được bốn chữ Bạch Y cô nương, Hứa Thanh Tiêu vẫn dừng bước lại.
“Các vị khách nhân, thật sự là hiểu lầm. Không phải là bọn ta xem thường các vị nhưng mà trong Đào Hoa am này có quy củ, thanh quan nhân gặp hay không gặp là do bọn họ quyết định.”
“Nô gia đã mấy lần chuyển lời với Bạch Y cô nương nhưng Bạch Y cô nương đều cự tuyệt, nô gia cũng không có cách nào.”
Giọng nói hơi có vẻ bất đắc dĩ vang lên, là người bên Đào Hoa am.
“Không có cách nào?”
“Một đám kỹ nữ mà thôi, thật sự coi mình như thứ gì chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Không hoàng tử đến nơi này là đã nể mặt các ngươi, các ngươi lại rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.”
“Có tin bản hoàng tử trực tiếp tham tấu với bệ hạ niêm phong cửa tiệm của các ngươi hay không?”
“Hừ, thanh quan nhân, không phải chỉ là chưa đưa tiền đủ hay sao? Một vạn lượng có đủ hay không, không đủ thì bản hoàng tử lại thêm một vạn lượng, cùng lắm thì mười vạn lượng bạc.”
“Bản hoàng tử không tin nàng ấy sẽ không nhận? Nữ nhân mà bản hoàng tử muốn có, đừng nói là thanh quan nhân, cho dù là công chúa Đại Ngụy cũng không phải là không chiếm được.”
“Chỉ là một nữ tử, lại còn là một kỹ nữ, cự tuyệt ta bốn lần, không sợ bản hoàng tử nổi giận sao?”
Mấy người đi theo kêu gào nói theo.
Lời nói cũng cực kì khó nghe, há mồm ngậm miệng đều là kỹ nữ.
Trong tích tắc, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lạnh xuống.
Không phải bởi vì Bạch Y cô nương mà ngược lại là vì trong lời nói của đám người này mang theo vẻ phách lối làm cho Hứa Thanh Tiêu không hiểu sau lại thấy khó chịu.
Két két.
Ngay tức khắc, Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra.
Bên trong nhã gian.
Bảy tám người dị tộc đang ngồi trong đó, hơn mười người nhìn như hộ vệ, tay cầm đao bảo vệ sau lưng.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đột nhiên xâm nhập, trong phút chốc liền đằng đằng sát khí.
Dị tộc cầm đầu có làn da ngăm đen, dám người cao lớn, tướng mạo không thể nói là vô cùng xấu xí nhưng vẫn hơi xấu, tay cầm roi, mặc áo dày, hiển hiện rõ phong thái man di.
Về phần mấy người chung quanh cũng không kém bao nhiêu, chỉ là bên cạnh có mấy phiên thương.
“To gan! Ngươi là người phương nào?”
“Cút ra ngoài!”
Mấy giọng nói vang lên, là giọng của bọn hộ vệ, trực tiếp bảo Hứa Thanh Tiêu cút ra ngoài.
Nhưng trong mắt Hứa Thanh Tiêu lại chứa đầy lãnh ý nhìn thẳng về phía hoàng tử dị tộc cầm đầu.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì mấy tên phiên thương lập tức lộ ra vẻ hồn phi phách tán, bọn họ nhanh chóng đứng dậy bảo mấy tên hộ vệ kia buông đao xuống.
“Cất đi mau lên, đây là Hộ bộ Thị Lang, Hứa Thủ Nhân Hứa đại nhân.”
“Nhanh, cất đi nhanh lên, đừng có làm loạn.”
Mấy tên phiên thương nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì còn sợ hơn so với nhìn thấy quỷ, trực tiếp bảo đám hộ vệ thu đao lại.
Cầm đao chỉa vào Hộ bộ Thị Lang đương triều, đây không phải là muốn chết sao?
Nếu như là Thị Lang khác thì còn may, nhưng đối phương là Hứa Thanh Tiêu, đúng là muốn đi tìm đường chết mà.
Sau khi Ti Long hoàng tử nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì vẫn không khỏi nhíu mày, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.
Nhưng rất nhanh thôi nó đã biến mất, thay vào đó là một loại lãnh ý và hung hãn.
Cũng không phải hắn xem thường Hứa Thanh Tiêu mà là Hứa Thanh Tiêu vừa đến thì ánh mắt đã lạnh như băng, hắn đương nhiên sẽ không nhìn Hứa Thanh Tiêu với sắc mặt tốt đẹp.
“Kinh đô Đại Ngụy, ai cho phép các ngươi cầm đao?”
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu rơi trên người đám hộ vệ.
Chỉ nói một câu, hiện trường lập tức lạnh xuống.
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân hiểu lầm, hiểu lầm, bọn họ là hộ vệ của Không hoàng tử.”
“Hứa đại nhân, ta giới thiệu cho ngài, vị này chính là hoàng thất Ti Long, nhị hoàng tử, tên là Không.”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, Hứa đại nhân hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Mấy tên phiên thương vộ vàng xin lỗi Hứa Thanh Tiêu, thái độ hèn mọn, không có chút phách lối nào.
Người khác có lẽ không sợ Hứa Thanh Tiêu nhưng bọn họ thì không thể nào không sợ được.
Lúc Hứa Thanh Tiêu giết phiên thương, cảnh tượng kia còn hiện rõ mồn một trước mắt bọn họ.
“Ti Long nhất tộc, dị tộc trên lưng ngựa, là bộ tộc giỏi kỵ xạ.”
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở miệng. Hắn biết Ti Long nhất tộc, đây là dị quốc, giỏi kỵ xạ, cực kỳ hung hãn.”