Lời này thốt ra, đám người gật đầu, mấy tên phiên thương lại cười ha hả.
“Thì ra là Ti Mã Long Không à?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng, không có bất kì ý cười nào, chỉ bình tĩnh nói một câu.
“Ti Mã Long Không?”
Đám người có chút tò mò nhưng rất nhanh sau đó đã rõ được ý của Hứa Thanh Tiêu. Ti Long là tên tộc, Mã là hình dung người am hiểu cưỡi ngựa, Không là tên của hắn.
Người có văn hóa có khác.
Nhưng còn chưa kịp tán dương văn tài của Hứa Thanh Tiêu.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
“Kinh đô Đại Ngụy, trừ quan sai từ bên ngoài về kinh đô, nghiêm lệnh cấm không được mang theo tư binh đao khí, các ngươi hẳn không phải là lần đầu đến Đại Ngụy, đúng không?”
“Lần phạm lỗi này nên phat năm mươi trượng, nhưng bản quan nể tình các ngươi đi chúc thọ bệ hạ, mỗi người vả miệng một trăm mươi cái.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt nói.
Nhưng câu nói này, lại vô cùng lạnh lùng.
Không hoàng tử nghe nói như thế, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
Mấy tên hộ vệ còn lại thì lại càng nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Bảo bọn họ tự vả miệng?
Hứa Thanh Tiêu xứng sao?
“Hứa đại nhân, có thể nể mặt của ta không?”
Nhưng cuối cùng, hoàng tử Không vẫn mở miệng, hy vọng Hứa Thanh Tiêu cho hắn chút mặt mũi.
“Ta đếm ba tiếng, nếu như không vả miệng năm mươi cái, không tuân theo mệnh lệnh của quan viên triều đình Đại Ngụy, giam trong đại lao Hình bộ nửa năm. Bây giờ đang là thọ đản của bệ hạ, nên nghiêm trị hơn, giam giữ một năm.”
“Nhắc nhở một chút, bản quan là người xuất thân từ Hình bộ.”
Hứa Thanh Tiêu không thèm nhìn hoàng tử Không chút nào. Những tên dị tộc phiên bang kia, trong mắt hắn còn chưa tính là gì.
“Ngươi!”
Không hoàng tử muốn nổi giận nhưng mấy tên phiên thương lại đè hoàng tử Không lại trong tích tắc, sau đó giận dữ mắng mỏ đám thị vệ, nói:
“Còn không nhanh chóng vả miệng đi.”
“Không muốn chết thì hãy nghe ta.”
Giọng y lạnh lẽo, hung ác vô cùng nói.
Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu là ai đấy. Nếu thật sự quậy lên thì giết đám thị vệ này có sao đâu chứ?
Người ta đến cả quận vương cũng dám giết, đừng nói là mấy tên thị vệ, nói Hứa Thanh Tiêu giết luôn tên hoàng tử này bọn họ cũng tin.
Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nói thật thì không bằng lòng chút nào, nhưng bọn hắn cũng nhìn ra được, mấy tên phiên thương này đang rất chân thành.
Kết quả là bọn hắn hít sâu một hơi, tự vả miệng mình.
Bốp bốp bốp.
Âm thanh vả miệng vang lên rất to, vang lên bên tai mấy người hoàng tử Không, cực kì chói tai.
Mà vang lên bên tai Hứa Thanh Tiêu thì trở thành rất hay ho.
Quả nhiên, niềm vui giữa người với người vốn không thể cùng hưởng chung được.
“Hoàng tử Không, Hứa mỗ ở đây nhắc nhở ngươi ba chuyện.”
“Đầu tiên, nếu như lại để Hứa mỗ nghe được ngươi nói những lời như vậy về nữ tử Đại Ngụy, Hứa mỗ sẽ đích thân chém đầu ngươi.”
“Thứ hai, hoàng tử Không muốn làm gì ở quốc gia của mình Hứa mỗ không quản được, nhưng nếu như làm gì vượt quá khuôn phép ở Đại Ngụy, nên bắt ta sẽ bắt, nên phạt thì sẽ phạt.”
“Thứ ba, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, nếu không ta sẽ đánh ngươi, ngươi tin hay không?”
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu càng thêm lạnh lẽo, nhìn hoàng tử Không nói.
Ánh mắt tên này tràn đầy vẻ hung ác, hận không thể muốn giết mình luôn.
Có bản lĩnh thì cứ động thủ đi.
Quận vương thân vương hắn đánh không lại, không lẽ đến cả một hoàng tử phiên bang mà cũng đánh không lại?
Còn dám trừng hắn thì sẽ đánh bốp bốp hai quyền, đánh đến mẹ ngươi cũng không nhìn ra ngươi.
Ngôn từ bá đại như vậy làm cho hoàng tử Không tức đến phổi muốn nổ tung.
Tay này cũng quá huênh hoang rồi.
Còn phách lối hơn mình gấp mấy lần.
Hắn ở trong nước hắn còn chưa dám kiêu ngạo như vậy, tên Hứa Thanh Tiêu này chỉ là một tên Hộ bộ Thị Lang, dựa vào cái gì mà dám phách lối như vậy?
Dựa vào cái gì?
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, không phải hoàng tử Không muốn tức giận với ngài đâu, bên đó họ đều là như vậy, trừng mắt nhìn người khác chính là tôn trọng với người đó. Phong tục khác nhau, phong tục khác nhau.”
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, ngài cũng có nhã hứng tới nơi này sao, vậy, vậy, hôm nay chi phí của Hứa đại nhân ta lo hết, ta lo hết.”
Đám thương gia liên tục lấy lòng Hứa Thanh Tiêu, không hy vọng mâu thuẫn càng trở nên sâu sắc.
Còn Hứa Thanh Tiêu nhìn nữ tử đón khách, không khỏi mở miệng nói:
“Ngươi tiếp tục xử lý, phí tổn của ta để bọn họ trả. Ta thưởng cho Bạch Y cô nương năm ngàn lượng, đến lúc đó cũng bảo bọn họ đưa cho ngươi, ngươi đưa cho Bạch Y cô nương.”
“Hơn nữa bất luận là thế nào thì thanh quan nhân không muốn tiếp khách thì không tiếp khách, nếu như ai dám cưỡng ép, trực tiếp báo quan, Hình bộ sẽ thẳng tay kéo ra ngoài chém đầu, bản quan lại muốn xem thử có ai dám giương oai trên lãnh thổ Đại Ngụy của ta hay không.”
“Còn nữa, đợi lát nữa các ngươi nói với chưởng quỹ bảo sau này loại man di phiên bang thế này đừng có tiếp, một chút văn hóa cũng không có, không khác gì heo rừng.”
“Đào Hoa am thì dù có thế nào thì cũng đừng nhận làm ăn kiểu này, không thiếu chút tiền ấy.”
Hứa Thanh Tiêu nói cho nữ tử đón khách, nhưng những lời này cực kì khó nghe.
Đám thương gia người phiên cúi đầu cười ngượng ngùng, không dám trả lời.
Về phần những tên dị tộc này thì đôi mắt ai nấy đều phát ra lửa. Câu nào câu nấy đều là phiên bang man di, lại thêm một câu heo rừng.
Đây là điều vô cùng nhục nhã.
Nếu không phải do mấy tên phiên thương này ngăn cản thì bọn họ thật sự muốn đi lên đánh chết Hứa Thanh Tiêu.
“Đi.”
Hứa Thanh Tiêu xoay người rời đi.
Hắn cứ thế bước đi, không nghe thấy đám dị tộc này đang chửi um sùm.
Vũ nhục Bạch Y cô nương thì thôi, lại còn vũ nhục nữ nhân Đại Ngụy, thật là buồn cười, loại người này heo chó cũng không bằng.
Nếu không phải bây giờ Đại Ngụy không muốn gây chiến thì Hứa Thanh Tiêu hận không thể thẳng tay chém chết loại này, chết một tên thì bớt đi một mối họa.
“Hứa đại nhân đi thong thả.”
Trong lòng nữ tử đón khách vô cùng kích động, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ là trong mắt không hề che lấp ý cười.
Hứa Thanh Tiêu đúng thật là cực kì bá đạo, nhưng loại bá đạo này lại làm cho trong lòng người ta cảm thấy vui vẻ.