Sau khi Hứa Thanh Tiêu đi.
Hoàng tử Không nhìn chằm chằm vào đám phiên thương kia, nghiến răng nghiến lợi, dùng ngôn ngữ của quốc gia mình để nói:
“Vì sao vậy, sao lại phải như vậy?”
Hắn cơ hồ là gằn từng chữ nói ra.
“Hoàng tử điện hạ, người này không tầm thường đâu, lỡ như chọc giận hắn, tiểu nhân có thể cam đoan là không một ai trong chúng ta có thể sống sót rời đi.”
Mặt phiên thương mang vẻ cầu xin, y cũng ghét Hứa Thanh Tiêu mà.
Nhưng còn cách nào đâu?
Hứa Thanh Tiêu là ai?
Bây giờ hắn là người nổi tiếng nhất Đại Ngụy.
Bệ hạ tín nhiệm.
Lục bộ coi trọng.
Lục phẩm chính nho.
Thiên hạ đại tài.
Bạn của liệt hầu.
Người nhà quốc công.
Làm sao trêu nổi? Ngươi nói đánh là đánh thế nào? Hứa Thanh Tiêu đánh bọn họ, bọn họ không dám nói gì, nhưng nếu như dám mắng Hứa Thanh Tiêu.
Nguyên cáo là Hứa Thanh Tiêu, thẩm án chính là Hứa Thanh Tiêu, phán án cũng là Hứa Thanh Tiêu.
Ngươi đấu với hắn? Ngài đây không phải là đi chịu chết hay sao.
Hoàng tử Không không nói lời nào.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Tiêu đã đi mất.
Cuối cùng, cắn răng nói:
“Đi!”
Nói xong chữ này, hắn đứng dậy rời đi, lửa giận ngút trời.
Nhưng vào lúc này, đám phiên thương lập tức giữ chặt đối phương, có hơi khiếp nhược nói:
“Điện hạ, chúng ta vẫn nên đợi chút nữa rồi hãy đi, lỡ như ra ngoài đụng phải thì không tốt lắm.”
Hoàng tử Không: “...”
Hắn siết chặt nắm đấm, phát ra âm thanh ken két, lửa giận ngút trời.
Nhưng lại chỉ có thể tự mình nuốt vào!
Tức quá!
Đáng ghét quá!
Dựa vào cái gì mà Đại Ngụy phách lối như vậy?
Hứa Thanh Tiêu lại dựa vào cái gì phách lối như vậy?
Chờ thêm vài năm, thiết kị của Ti Long nhất tộc ta nhất định sẽ san bằng kinh đô Đại Ngụy, đến lúc đó tất cả nữ nhân đều là nô lệ của chúng ta. Hứa Thanh Tiêu à, ta muốn dùng xương sọ của hắn để đựng nước tiểu.
Hoàng tử Không gầm thét trong lòng.
Mà cùng lúc đó.
Hứa Thanh Tiêu đã gặp được Trương Như Hội.
Trương Như Hội đã chờ đợi một hồi lâu ở nhã gian.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, hắn ta lập tức đứng dậy nói:
“Xin chào hiền đệ! Hiền đệ, chơi có vui không?”
Trên mặt Trương Như Hội mang theo nụ cười làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày.
Đây là ý gì?
Cái gì gọi là chơi có vui không?
Chữ chơi này của ngươi có ý gì đây?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đều thu hồi đám tâm tư này lại, vẻ mặt chân thành nói:
“Trương huynh, có một chuyện làm ăn lớn, có làm hay không!”
Giọng nói vang lên.
Trương Như Hội kinh ngạc.
Làm ăn lớn? Mối làm ăn lớn bao nhiêu?
“Hiền đệ ngồi trước, từ từ nói.”
Chẳng qua Trương Như Hội cũng mời Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kì.
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống.
Sau đó mở miệng nói.
“Trương huynh, Hộ bộ đã phát thông cáo, huynh có nhận được chưa?”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Khi hắn rời khỏi hoàng cung, Hộ bộ đã phát ra thông cáo, mà Trương Như Hội là loại thương nhân lớn thế này thì tất nhiên là không thể nào không biết thông cáo của Hộ bộ.
“Nhận được rồi, công trình guồng nước có nhu cầu cần gấp ngân lượng, cần thương nhân ở kinh đô quyên tặng ngân lượng, góp sức cho đất nước.”
“Hiền đệ, mặc dù ngu huynh chỉ là một thương nhân nhưng cũng hiểu được những thứ cơ bản. Nếu như Đại Ngụy ngày càng tốt hơn thì tất nhiên thương nhân chúng ta cũng sẽ kiếm được nhiều tiền.”
“Cho nên ta sẽ bảo người bên dưới chẩn bị hai mươi vạn lượng bạc đưa cho Hộ bộ, xem như là quyên tặng.”
“Đồng thời cũng cho người chuẩn bị năm mươi vạn lượng bạc quyên tặng ngoài định mức, xem như là nể mặt hiền đệ.”
Trương Như Hội nói.
Nhà ông ta có gia tài bạc triệu đúng là không sai, mấy chuyện quyên tặng này ông ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Hai mươi vạn lượng bạc thì cũng đủ rồi, xứng với thân phận của mình.
Mà quyên tặng ngoài định mức năm mươi vạn lượng bạc thật ra là nể mặt mũi của Thanh Tiêu thôi, bởi vì ông ta biết Hứa Thanh Tiêu đang xử lý chuyện công trình guồng nước.
Mình góp vào một viên gạch cũng coi như là giúp Hứa Thanh Tiêu một tay, một ân tình.
Nghe nói như thế, Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười nói:
“Huynh trưởng đúng là hiểu rõ đại nghĩa.”
“Chẳng qua hôm nay ngu đệ đến đây là muốn bàn với hiền huynh một vụ làm ăn lớn, không phải đến để xem hiền huynh có bỏ được tiền hay không.”
Hứa Thanh Tiêu nói thế.
“Ồ? Cần bao nhiêu?”
Trương Như Hội pha trà cho Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt tò mò cũng đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Mười triệu lượng.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt mở miệng.
Mà Trương Như Hội thì có hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục để dụng cụ uống trà trên bàn.
“Mười triệu lượng rất nhiều, chí ít thì đối với ngu huynh mà nói thì đó là một con số kếch xù. Chẳng qua Hứa đệ đã mở miệng, ngu huynh cũng sẽ dốc hết toàn lực để đáp ứng.”
“Có lời hay không có lời cũng không thành vấn đề, nếu có thể giúp cho Hứa đệ giải quyết khốn cảnh thì mười triệu lượng cũng không sao.”
Trương Như Hội nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, chân thành nói thế.
Lời này nói ra ngược lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ tới Trương Như Hội sẽ tin tưởng mình như vậy.
Mười triệu lượng, nói xong là móc ra liền, một chút do dự cũng không có.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi cảm khái, nhưng trên mặt thì lại cười khổ.
“Huynh trưởng hiểu lầm, không phải là huynh trưởng giúp ta mà là huynh trưởng sẽ làm một vụ giao dịch với Đại Ngụy. Ngu đệ chẳng qua cũng chỉ là một người trung gian mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu giải thích nói.
“Giao dịch? Người trung gian? Hiền đệ, không ngại thì nói kĩ một chút xem.”
Trương Như Hội có hơi tò mò với điều này. Nói thật khi nghe đến mười triệu lượng thì ông ta cũng đã thật sự sửng sốt một phen. Mười triệu lượng là khái niệm gì? Là thu nhập một năm của thương hội Trương thị bọn họ đó.
Nếu thật sự cho Hứa Thanh Tiêu thì đối với thương hội Trương thị mà nói, đó là một chuyện cực kì phiền phức. Đương nhiên nói tổn thương đến gân cốt thì cũng không đến nổi, nhưng đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng nếu như lấy mười triệu lượng này ra giúp Hứa Thanh Tiêu, có thể nương theo Hứa Thanh Tiêu mà có chỗ đứng vững chắc hơn trong triều thì mười triệu lượng bạc này cũng không thành vấn đề gì.
Cũng tương đương với một khoản đầu tư, nếu như một ngày kia Hứa Thanh Tiêu thật sự trở thành Hộ bộ Thượng thư, phần nhân tình này sẽ đổi lại được ba triệu lượng, năm triệu lượng.
Điểm này thì hắn ta hoàn toàn tin tưởng.
Cho nên mười triệu lượng thì mười triệu lượng, nhưng bây giờ nghe những lời mà Hứa Thanh Tiêu nói, hình như không giống như điều mình nghĩ.
“Huynh trưởng.”
“Ngu đệ hỏi huynh, nếu mười triệu lượng bạc này đổi được một chức quan nhất phẩm, huynh có muốn hay không?”