Khắp nơi đều đang tán dương Trương Như Hội yêu nước thương dân, thân là thương nhân, không trục lợi mà khi đất nước cần còn đứng ra quyên tặng mười triệu lượng bạc.
Như vậy sao có thể không được dân chúng tán dương là thương nhân tốt được chứ? Trong lúc nhất thời, có thể nói là danh tiếng vang xa.
Còn đối với những thương nhân Đại Ngụy khác mà nói thì tất cả thương nhân đều không đoán ra tên Trương Như Hội này đang làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc của Trương Như Hội chắc có vấn đề.
Cho dù là bát đại thương nhân thì sau khi biết tin tức cũng không nghĩ ra được Trương Như Hội đang muốn làm gì.
Mười triệu lượng bạc đó, là thu nhập một năm của thương hội Trương thị, đây cũng không phải chỉ là tiền của một mình Trương Như Hội, những chưởng quỹ khác bộ không cần chia tiền hay sao?
Bỏ ra mười triệu lượng rồi trắng tay thì có tác dụng gì? Chỉ vì tranh thủ được một chút danh tiếng tốt sao?
Như vậy thì không nên, tùy tiện đi đến khu vực thiên tai phát cháo cũng có thể kiếm được thanh danh không tệ mà, sao phải làm vậy?
Bọn họ nghĩ không ra, đám quyền quý của Đại Ngụy cũng nghĩ không ra. Đáp án cuối cùng đạt được chính là đầu óc của tên Trương Như Hội này có vấn đề.
Cứ như vậy, cho đến giờ mão.
Một buổi triều hội mới lại bắt đầu.
Các võ quan vào triều với tinh thần phấn chấn.
Nhưng không khí giữa các quan văn thì lại có chút rã rời. Lục bộ Thượng thư thì còn đỡ, nhất là Cố Ngôn, tâm tình ông ta rất vui vẻ. Không dưng có được người quyên mười triệu lượng bạc, sao có thể không vui vẻ?
Còn nhóm Thị lang của Lục bộ thì lại có vẻ hơi mệt mỏi.
Thái Bình thi hội ngày mai là kết thúc rồi.
Cho nên hôm nay bọn họ cũng đi, hơn nữa hôm nay lại xảy ra không ít chuyện. Đầu tiên là Văn cung Đại Ngụy không phái người đến, do Trần Chính Nho toàn quyền chủ trì.
Tôn Tĩnh An không đến.
Tài tử mười nước cũng không đến, dù sao kinh đô bị phong tỏa, có chạy cũng chạy không thoát, lại thêm một người tên là Lý Thủ Minh mang theo không ít bách tính và văn nhân đi mời người.
Tài tử mười nước không dám đến, Lý Thủ Minh đã trực tiếp ra tay, cho nên bên trên thịnh yến, mặt mũi Lý Thủ Minh bầm dập, mà nhân tài mười nước thì còn thảm hại hơn.
Không còn cách nào, gặp được loại người ngoan độc thế này, không đi thì đánh, đánh tới chịu đi mới thôi. Kinh đô lại đóng cửa, cho dù nhân tài mười nước không muốn bị sỉ nhục, cũng không muốn bị ăn đòn.
Trong thịnh yến, bách tính và văn nhân Đại Ngụy vui vẻ ăn uống, tài tử mười nước thì lại rất yên tĩnh, tất cả đều không nói với nhau câu nào. Sau khi nghe thấy tan tiệc thì chạy nhanh như gió.
Bây giờ Lục bộ Thượng thư chỉ mong chuyện này chấm dứt tại đây, ngày mai tốt nhất cũng là như vậy. Sau khi giải tán yến hội xong thì liền triệt để không xảy ra chuyện gì nữa.
Một khắc đồng hồ sau.
Giọng nói thái giám truyền đến, tuyên bách quan vào triều.
Rất nhanh sau đó, văn võ bá quan đi vào trong điện như ngày thường.
Sau khi lên triều.
Canh giờ đầu tiên vẫn là quy củ cũ, ở đâu có thiên tai, chỗ nào xảy ra chuyện gì.
Lại bộ phản ánh, quan viên các nơi đều nghèo khó vô cùng, mua quần áo mới cũng mua không nổi, hy vọng được bệ hạ cấp phát, phát cho ít bạc.
Phản ánh của Hình bộ, vương triều Đại Ngụy lại xuất hiện không ít giặc cỏ, có hơi quấy nhiễu làm loạn đến bách tính, cần phải phái binh trấn áp, xin phát ít bạc.
Phản ánh của Lễ bộ là sứ thần lần này tới thăm có hơi nhiều hơn một chút, hơn nữa lại còn đưa tới không ít thứ, dê bò ngựa trân châu mã não bảo thạch vân vân, cần phải đáp lễ lại ít nhiều, theo như lúc trước mà nói thì là mười lần, còn bây giờ, nên cho bao nhiêu đây.
Phản ánh của Công bộ là thiếu thợ làm việc, nhu cầu cần tuyển rất gấp, phải bồi dưỡng một nhóm thợ, đang thiếu bạc.
Phản ánh của Binh bộ, không có gì phản ánh cả, chỉ cần cho đi Bắc phạt là được, sau đó hy vọng bệ hạ chuẩn bị lương thảo kỹ càng, mặc dù biết không có khả năng Bắc phạt nhưng nên nói thì vẫn nói.
Hộ bộ lên tiếng, đầu tiên là nói về chuyện Trương Như Hội, đạt được chút tán dương của bệ hạ, sau đó lại trình bày một chút về chuyện các nơi đang xảy ra thiên tai, cần cấp phát, cho nên ý tứ rất đơn giản. Hộ bộ không có tiền, nên cần phải tự tiết kiệm.
Tập thể võ tướng khó chịu nhao nhao mở miệng đòi phát quân lương, ý tứ đại khái chính là mặc kệ ngươi có Bắc phạt hay không thì quân lương năm nay cũng cần phải có. Không cần phải phát quá nhiều, cứ tùy tiện phát là được, hoặc là phát sớm một chút, để cho mọi người cùng vui.
Canh giờ thứ nhất trên cơ bản đều là nói về những chuyện này.
Bên trong Lục bộ, năm bộ đều muốn cấp tiền, võ tướng cũng muốn cấp tiền.
Dù sao thì không có tiền là không được.
Chờ bách quan giao lưu xong.
Giọng của nữ đế lại vang lên.
“Trẫm hôm nay có hai chuyện muốn trao đổi cùng các vị ái khanh.”
Khi nữ đế nói đến đây, Triệu Uyển Nhi lấy ra một đạo thánh chỉ nói:
“Bệ hạ có chỉ, bắt đầu từ hôm nay, thiết lập Ti Lễ giám, do hoạn quan Đại Ngụy chấp chưởng, thiết lập ti lễ, nội quan, ngự dụng, ti thiết, ngự mã vân vân mười hai giám, các thái giám chưởng quản thiết ấn, phẩm cấp là chính nhị phẩm, gọi là Đốc Lĩnh hầu.”
“Phụ trách tuần sát khó khăn của nhân gian, giám sát bách quan, phụ trách tổ chức tình báo, có quyền đuổi bắt tra khám, thiết kế Ti Chiếu ngục, giam giữ tội phạm, quan viên Lục bộ không được nhúng tay.”
Triệu Uyển Nhi mở miệng.
Đạo thánh chỉ thứ nhất này vừa ra đã làm cho văn võ bá quan nhíu mày trong nháy mắt.
Địa vị của bọn họ hơn người, há có thể nghe không ra cái Ti Lễ giám này đùng dể làm gì sao?
Cái này không phải là dùng để chế hành văn võ bá quan, thu thập mấy chuyện tình báo sao?
Trước đó có một Cẩm Y thiên vệ quật khởi khí thế hùng hổ, chưa tới nửa năm thì khí thế đã bắt đầu lạnh đi, dù sao thì các thế lực thẩm thấu cũng quá nhanh.
Không cho bệ hạ bất kì một cơ hội nhỏ nhoi nào, toàn bộ thiên vệ không phải là cháu trai của người này thì cũng là thân thích của người kia, hiện nay cũng chỉ có thể đi bắt yêu trừ ma, xử lý chút chuyện vặt.
Chuyện lớn thật sự thì không thể nào giao cho bọn họ được.
Còn cái Ti Lễ giám này thì cũng cùng điểm xuất phát với Cẩm Y thiên vệ, điều khác duy nhất là Ti Lễ giám do hoạn quan chủ trì, điều này hơi không ổn.