“Bệ hạ!”
“Thần, cho rằng việc này không ổn, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói có ai cho hoạn quan cầm quyền, mong bệ hạ nghĩ lại.”
“ Bệ hạ, thần cũng cho rằng việc này không ổn, hoạn quan cầm quyền, chưa từng nghe qua, mong bệ hạ nghĩ lại.”
Không ít thần tử mở miệng khẩn cầu nữ đế nghĩ lại, không muốn để hoạn quan cầm quyền.
Nhưng giọng của nữ đế lại vang lên.
“Ý trẫm đã quyết.”
Bốn chữ lạnh nhạt vô cùng nhưng cũng đại diện cho thái độ của nàng.
Trong lúc nhất thời, văn võ bá quan trầm mặc.
Triều đình chính là một loại tranh đấu, loại tranh đấu này trên cơ bản chính là tỏ thái độ, đứng theo đội, đấu tranh.
Nữ đế trọng dụng thái giám, bọn họ chỉ tỏ thái độ, còn chưa đến trình độ đứng theo đội. Dù sao thiết lập nên cái này đối với bệ hạ mà nói thì cũng là chuyện tốt.
Đối với bọn họ mà nói thì đồng nghĩa với có người chia sẻ quyền lực của mình, nhưng bản thân của quyền lực này là do Nữ đế cho, bọn họ cũng không phải phiên vương.
Nữ đế bảo ai cầm quyền thì người đó lên cầm quyền, quy tắc cuộc chơi chính là như vậy. Khuyên mấy câu thì có thể, nhưng nếu như trực tiếp muốn đứng theo đội vậy thì không cần lắm, trừ phi ảnh hưởng cực lớn đến lợi ích.
Nếu không thì cũng không còn cách nào.
Bách quan không nói, Nữ đế lại lên tiếng lần nữa.
“Tuyên chuyện thứ hai đi.”
Nàng bình tĩnh nói.
Triệu Uyển Nhi tiếp tục mở miệng.
“Bệ hạ có chỉ, thiết lập thương quan Đại Ngụy. Từ nay về sau, thương nhân có thể làm thương quan Đại Ngụy, trở thành quan viên triều đình, từ nhất đến thập phẩm, không nắm giữ thực quyền.”
“Phẩm cấp quan giai theo số ngân lượng quyên tặng mà quyết định, một vạn lượng bạc là thập phẩm, một trăm triệu lượng bạc là nhất phẩm, tam phẩm thiết lập một trăm vị, nhị phẩm hai mươi vị, nhất phẩm trở lên thì sáu vị. Từ tam phẩm trở lên cứ mười năm lại đổi một lần.”
“Đồng thời, sau khi vào làm thương quan Đại Ngụy, tất cả những chuyện mua bán của quan phủ các nơi tuyển chọn đấu giá đều ưu tiên cho thương quan, hậu nhân thương quan ưu tiên được trúng tuyển vào thư viện lớn các nơi, Văn cung Đại Ngụy phối hợp toàn diện, thương quan biểu hiện cực tốt có thể phong tước.”
“Người có tước vị, cần thẩm tra các vấn đề khác, Văn cung Đại Ngụy tham gia xét duyệt, công khai công chính.”
“Người vào thương quan cần viết hồ sơ cá nhân đưa cho học đường Thủ Nhân Đại Ngụy, do Hộ bộ Thị lang Hứa Thanh Tiêu toàn quyền xử lý. Lục bộ, Văn cung Đại Ngụy, quốc công liệt hầu phối hợp toàn diện, không được vi phạm.”
“Khâm thử.”
Giọng của Triệu Uyển Nhi vang lên.
Tuyên cáo triều đình.
Giọng nói vừa vang lên.
Văn võ bá quan liền hoàn toàn sôi trào.
Nếu như nói để cho bọn hoạn quan cầm quyền thì bọn họ không mấy vui vẻ nhưng cũng không có ngăn cản gì quá lớn, dù sao thì cầm quyền thì cứ cầm quyền đi, quyền lực còn đang ở trong tay bọn họ, đơn giản chỉ là có thêm một đám hoạn quan mà thôi.
Chẳng lẽ bọn họ còn sợ đám hoạn quan này bay lên trời?
Thủ đoạn chế hành thì mọi người đều hiểu. Thật ra thì xuất hiện một nhóm người như vậy cũng rất tốt, trấn áp qua lại, như vậy mới đúng, nếu như không có hạn chế thì ngược lại sẽ tự rước lấy phiền phức.
Đế không chế hành, xã tắc sụp đổ, ai cũng cảm thấy mình đúng, ai cũng cảm thấy mình không sai.
Không vui thì không vui thôi, nhưng cũng nằm trong phạm vi hợp lý, lần này ta nhún nhường ngươi, lần sau ngươi nhường ta lại là được rồi.
Nhưng thể chế thương quan này thì lại không được.
Cái này sao mà được chứ?
Thương nhân làm quan? Ảnh hưởng lớn bao nhiêu?
Bách tính trong thiên hạ ghét nhất chính là tham quan, đáng ghét hơn nữa lại là thương nhân cộng thêm tham quan.
Bản thân quan viên đã không thế đi lại gần gũi với thương nhân, ngươi nói ngươi không nhận hối lộ, ai tin ngươi chứ?
Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại cho thương nhân chức quan? Hơn nữa lại còn là trực tiếp dùng tiền mua? Đại Ngụy có nghèo, nhưng nghèo đến mức này rồi sao?
Không thể nào đâu!
Tuyệt đối không thể nào!
“Bệ hạ! Cho thương nhân chức quan, chắc sẽ bị chế nhạo ngàn năm, nếu như thương nhân làm quan thì chỉ sợ bách tính sẽ kháng cự, hơn nưa thương nhân trục lợi, tâm không thuần, nếu như vào triều đình thì chỉ sợ Đại Ngụy sẽ biến thành trò cười trong thiên hạ.”
“Xin Bệ hạ nghĩ lại.”
Trần Chính Nho ngay tức khắc lên tiếng bác bỏ ý kiến của bệ hạ. Đây không phải là tỏ thái độ mà là trực tiếp phản đối, ông ta không đồng ý.
“Bệ hạ, thương nhân trong thiên hạ, ví dụ như thương nhân tốt thì chúng ta có thể khen ngợi, nhưng nói đến chức quan thì đúng là có thể sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, thần, tuyệt đối không thể nào đồng ý chuyện này, mong bệ hạ nghĩ lại.”
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh cũng mở miệng theo. Mặc dù ông ta biết chuyện này có can hệ với Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng chuyện này có ảnh hưởng quá lớn. Thương nhân làm quan? Đây là điều phù hợp lẽ thường sao? Hơn nữa lại còn dùng tiền để làm quan, cái này không phải là dùng tiền để mua quan chức hay sao? Nếu như chuyện này thành công thì uy nghiêm của Hình bộ cũng mất, luật pháp quốc gia sẽ trở thành trò cười.
“Bệ hạ, thương nhân làm quan chính là điều tối kỵ, bây giờ Đại Ngụy tuy có túng quẫn nhưng vẫn chưa cần thiết phải đi lấy lòng thương nhân như vậy.”
Lễ bộ Thượng thư mở miệng, cũng đứng ra phản đồi.
“Bệ hạ, thần cũng không đồng ý, thương nhân làm quan, thiên hạ cười chê.”
Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long mở miệng.
“Bệ hạ, thương nhân làm quan có liên hệ đến gốc rễ của quốc giam dao động Đại Ngụy, mong bệ hạ nghĩ lại.”
Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm cũng mở miệng theo.
Không chỉ có ông ta, nhóm võ tướng cũng cùng nhau lên tiếng, nhóm quốc công cũng mở miệng.
“Bệ hạ, thương thương quan quan, từ xưa đến nay không thể đi cùng nhau, mong bệ hạ nghĩ lại, còn cho tước vị, chắc chắn là không thể nào.”
Nhóm quốc công nhao nhao mở miệng quỳ trên mặt đất thỉnh cầu bệ hạ nghĩ lại.
Hơn nữa các vị Đại Nho cũng từng người lên tiếng theo.
“Thư sinh đọc sách trong thiên hạ, chỉ người tài mới trụ lại được, ưu tiên trúng tuyển là phá hư quy cũ, bệ hạ, chúng thần không đồng ý.”
Văn võ bá quan lại thêm nho quan nhất mạch, tất cả mọi người đều ngay ngay ngắn ngắn đứng thành một đội, ngoại trừ có một người không nói gì, toàn bộ còn lại đều mở miệng, ngăn lại hành vi hoang đường của nữ đế.
Cho thương nhân quan chức?
Có ba điểm làm cho bọn họ không thể đồng ý.