Thứ nhất, mình đọc sách cực khổ, rèn luyện vất vả trên triều mới có được địa vị như bây giờ, còn những người đầu cơ trục lợi kia chỉ cần hao tốn ngân lượng là có thể làm quan? Bọn họ có đồng ý không? Bọn họ chỉ thấy buồn nôn thôi!
Thứ hai, bọn họ muốn phong tước cũng cần phải trải qua trăm ngàn cay đắng, thậm chí đến chết cũng không có được tước vị, nhìn Hứa Thanh Tiêu mà xem, làm nhiều chuyện như vậy, có chuyện nào không khiến thiên hạ phải rúng động, vậy mà chỉ mới được một tước vị thông thường, những thương nhân kia thì có tư cách gì mà được phong tước?
Thứ ba, quan chức và tước vị bản thân chúng đã thuộc về dạng đồ vật cực kì cao quý, để cho loại người đê tiện như thương nhân làm hoen ố, chẳng phải là kéo chúng xuống sao? Bách tính thiên hạ sẽ xoay lưng lại cười chê bọn họ thế nào?
Nói trực tiếp thêm một chút.
Chính là xem thường thương nhân một cách rõ ràng như vậy.
Đồ cá thối tôm nát.
Cho bọn chúng chức quan? Cho dù có không nắm được quyền hành gì thì cũng không được, họ sợ mất mặt.
Ảnh hưởng thật không tốt.
Đây chính là nguyên nhân mà văn võ cả triều đều không đồng ý.
Bởi vì sau khi so sánh xong thì để cho hoạn quan cầm quyền là thật sự nắm được thực quyền, mà ban quan chức cho thương nhân thì đây là vấn đề về tầm ảnh hưởng.
Bản chất của chuyện hoạn quan cầm quyền có tầm ảnh hưởng to hơn so với thương nhân có được chức quan, nhưng đây là vấn đề nội bộ, thuộc về chuyện nội bộ bên trong triều đình.
Mà thương nhân có được chức quan thì không phải là vấn đề nội bộ nữa mà là vấn đề về cách nhìn và ảnh hưởng của thiên hạ đối với Đại Ngụy.
Trong văn võ bá quan cả triều.
Chỉ có một người là trầm mặc không nói.
Đó chính là Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn.
Ông ta biết ngay đây chính là mưu kế của Hứa Thanh Tiêu.
Ông ta muốn giúp Hứa Thanh Tiêu nhưng nhìn thái độ của bách quan kiên trì như thế, lại thêm chuyện ông ta cũng không đồng ý nữa. Thương nhân trong thiên hạ trong mắt ông ta cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Nếu như thật sự để cho đám thương nhân kia có được chức quan thì ông ta cũng không vui đâu.
Suy nghĩ kĩ lại một chút.
Cố Ngôn cũng lên tiếng.
“Mong bệ hạ suy nghĩ lại.”
Ông ta cũng không nói quá nhiều, chỉ nói một câu để biểu thị lập trường của mình.
Trong lúc nhất thời, triều đình vô cùng an tĩnh, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Nữ đế nhìn qua văn võ bá quan đang quỳ gối trước mặt mình, mặt không tỏ vẻ gì.
“Việc này, ý trẫm đã quyết.”
“Không được sửa đổi.”
“Triều hội giải tán, để Ti Lễ giám tuyên bố thông cáo, chiếu cáo thiên hạ.”
“Trẫm cũng có nghe nói về chuyện kinh thương Trương Như Hội quyên tặng Đại Ngụy ngàn vạn lượng bạc, gia thưởng cho hắn thành nhị phẩm thương quan, ban thưởng nam tước Đại Ngụy.”
“Trước tháng Chín, Lễ bộ chế định quan phục thương quan tương ứng, khác với triều phục, lại chế tạo nghi trượng, trang sức đeo, lệnh tiễn, các vật khác vân vân.”
“Không được chậm trễ.”
Nữ đế nói như thế, thái độ rất kiên quyết đồng thời cũng ban thưởng cho Trương Như Hội chức vị nhị phẩm thương quan, ban thưởng nam tước Đại Ngụy, còn bảo Lễ bộ đi chuẩn bị những vậy này.
Có thể nói là thái độ cực kì kiên định, không chịu được chút phản đối nào.
Sau khi câu này được nói ra thì cả triều sôi trào.
“Bệ hạ!”
“Không được như thế.”
“Nếu như bệ hạ cương quyết, chúng thần sẽ quỳ gối trong triều, chết cũng không bãi triều.”
Có người mở miệng tràn đầy chân thành, mong Nữ đế thay đổi suy nghĩ.
Nhưng sau khi nghe xong lời này.
Sắc mặt Nữ đế vẫn bình thản như cũ.
Nàng chỉ đứng dậy nhìn về phía các quan nói:
“Vậy thì cứ quỳ gối ở nơi này đi.”
Nói xong lời này, Nữ Đế quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong triều đình, yên lặng như tờ.
Bọn họ nhìn ra được ý đồ của bệ hạ.
Vậy là định làm thật rồi.
Không có cơ hội nào để thương lượng.
Nhưng càng như thế thì bách quan lại càng thấy phẫn nộ.
Có người ngồi đó, nói không đi là không đi.
Cũng có người nhíu mày đứng dậy rời đi, dù sao thì triều hội đã kết thúc.
Một phần ba người rời đi, nhưng hai phần ba người đợi trong triều.
Lục bộ Thượng thư không ai rời đi cả.
Bọn họ thân là quyền thần Đại Ngụy, nếu như rời đi thì có hơi không ra dáng.
Nhưng người rời đi đều biết Đại Ngụy lại sắp nổi lên một trận phong ba bão táp.
Haiz, không, đó là bão tố ngập trời.
Lúc này có người nhận ra được việc này cũng có liên can rất lớn với Hứa Thanh Tiêu.
Tên Hứa Thanh Tiêu này.
Đúng thật là biết gây chuyện mà.
Đúng là như vậy.
Không đến một khắc đồng hồ.
Chuyện Đại Ngụy mở ra thương quan trong nháy mắt đã nhanh chóng truyền ra.
Bao gồm cả kinh thương Trương Như Hội được phong làm nhị phẩm quan viên và ban tước vị Đại Ngụy.
Trong giới kinh doanh, chuyện này như một khối thiên thạch rơi xuống đất, không đến nửa canh giờ đã truyền khắp trong giới kinh doanh Đại Ngụy.
Vô số tình báo được truyền ra từ kinh đô Đại Ngụy.
có thể nói chuyện thương quan này quá là rung động lòng người cho nên chuyện hoạn quan cầm quyền cũng chẳng có mấy ai quan tâm.
Tin tức trong triều đình.
Cơ hồ là trong nháy mắt truyền ra khắp cả kinh đô Đại Ngụy.
Dân chúng bắt đầu nghị luận chuyện này.
“Cho thương nhân làm quan? Đây không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao? Không thể nào!”
“Đúng vậy, những thương nhân này đều là đám người ăn thịt không nhả xương, nếu như để bọn chúng làm quan vậy thì bách tính chúng ta sẽ khổ hơn.”
“Tuyệt đối không thể nào, thương nhân làm quan là chuyện không thể xảy ra, chúng ta tuyệt đối không thể đồng ý.”
“Còn được các thư viện lớn ưu tiên cho trúng tuyển? Vậy hậu nhân của bách tính cùng khổ bọn ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, các thư viện lớn ưu tiên trúng tuyển, điểm này lại càng không được.”
“Cũng không biết là ai lại đưa ra loại chủ ý ngu ngốc này.”
“Đoán chừng chắc là Hộ bộ đưa ra đây.”
“Hứa đại nhân toàn quyền phụ trách, không phải là do Hứa đại nhân đưa ra à?”
“Không ngờ tới Hứa đại nhân vậy mà lại đi cấu kết với thương nhân?”
Dân chúng bàn tán xôn xao, phản ứng đầu tiên chính là nhất định không đồng ý. Bọn họ vốn đã thống hận thương nhân, bây giờ lại cho thương nhân chức quan, mọi người nhất định là không thoải mái.
Cho nên họ cực lực phản đối, thậm chí là đang tra hỏi xem ai là người đã đưa ra cái chủ ý ngu ngốc kia.
Có người âm thầm nói là Hứa Thanh Tiêu làm ra, tạo ra các loại dư luận, muốn bách tính nhục mạ Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lời vừa dứt, dân chúng lập tức lấy lại tinh thần.
“Ngươi mẹ nó đang đánh rắm gì đấy, không thể nào là do Hứa đại nhân đề xuất.”
“Đúng vậy, làm sao có thể là do Hứa đại nhân đề ra được, Hứa đại nhân ghét nhất chính là bọn thương nhân này.”
“Đúng đúng, chắc chắn không thể nào là do Hứa đại nhân làm được.”