“Bệ hạ làm vậy là đang muốn chỉnh hợp thương hội trong thiên hạ, từ nay về sau sẽ không còn cách nói bát đại thương này nữa, chỉ còn lại một thương hội Đại Ngụy, đến lúc đó đều sẽ là triều đình nói mới quan trọng, còn chúng ta thì sẽ không thể nào tùy ý như vậy.”
Tộc trưởng Tấn thương rất thông minh. Chỉ trong nháy mắt ông ta đã biết đây là thủ đoạn muốn chỉnh hợp thương nhân trong thiên hạ, đâu chỉ vỏn vẹn là vấn đề thiếu ngân lượng đơn giản như vậy.
Lời này nói ra làm cho đám người không khỏi nhíu mày, bọn họ là các tộc lão và đại chưởng quỹ của các ngươi, đều là tinh hoa, trong nháy mắt cũng đã hiểu rõ vấn đề trong này.
“Nếu như vậy, vậy thì chúng ta đừng nên tham gia vào.”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta không chịu sự khống chế của triều đình, nhưng nếu như gia nhập thương hội Đại Ngụy thì về sau đều phải nghe theo lệnh triều đình, vô duyên vô cớ mang lên cho mình một cái gông, đây chẳng phải là tự mình tìm phiền phức hay sao?”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy, chi bằng đừng nên tham dự, cũng không cần những lợi ích kia.”
Đám người mở miệng, nếu như biết đây là một cái hố thì không cần phải nhảy vào, trốn đi.
Nhưng tộc trưởng Tấn thương lại lắc đầu, ông ta thở dài nói:
“Nếu như có thể trốn tránh thì lão phu cũng sẽ không gọi các ngươi tới đây.”
“Đây là dương mưu, một dương mưu to lớn.”
“Hành động lần này của Đại Ngụy không phải là đang nhằm vào bát đại thương chúng ta mà là đang nhằm vào tất cả thương nhân trong thiên hạ, cộng lại chính là phú khả địch quốc, đúng thật là không cần ân huệ nhỏ này của Đại Ngụy.”
“Nhưng mà thương nhân trong thiên hạ đều cần đó chứ, chỉ cần điều kiện thư viện các nơi ưu tiên trúng tuyển thì cũng đủ để cho vô số thương nhân nhỏ gia nhập.”
“Đồng thời quan phủ các nơi cũng hoàn toàn hợp tác, đều ưu tiên các kiểu, thuận lợi cho việc làm ăn của bọn họ, chỉ sợ không được mấy năm thì các thương nhân nhỏ kia sẽ kiếm được không ít bạc.”
“Nhưng điều này cũng không phải là vấn đề, dù cho chức quan, cho tước vị thì cũng đều không phải là vấn đề, vấn đề à nếu như các thương nhân trong thiên hạ đều gia nhập vào thương hội Đại Ngụy.”
“Vậy thì thương hội Đại Ngụy chính là đệ nhất thương hội, bát đại thương hội cộng lại nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại năm năm, nhưng có một vấn đề trí mạng.”
“Một khi có một trong bất kỳ thương hội nào của bát đại thương hội bị chiêu an thì sẽ là đả kích trí mạng đối với chúng ta, các ngươi vẫn chưa rõ sao?”
Ông ta lên tiếng, phân tích tất cả mọi chuyện ra.
Đúng vậy, ân huệ mà triều đình cho cái gì mà ưu tiên làm ăn, cái gì mà ưu tiên trúng tuyển vào thư viện, còn có gì mà địa vị quan chức và tước vị.
Những vật này trong mắt bát đại thương mà nói đều chỉ là hư không, thậm chí có thể nói là những thứ hư vô.
Không cần triều đình hỗ trợ thì bọn họ cũng có thể kiếm được ngân lượng, bọn họ hoàn toàn có thể mời lão sư của tứ đại thư viện đến để giảng bài cho con cháu bọn họ. Về phần địa vị và chức quan, còn có mấy thứ như tước vị, đều là hư không.
Cần thứ đó làm chi? Đường đường là tộc trưởng Tấn thương vậy mà lại không sánh bằng một bá tước sao? Không sánh bằng một hầu gia à?
Đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Mà điều thật sự làm cho ông ta cảm thấy nguy cơ chính là sự cân bằng bị phá hỏng.
Bát đại thương chiếm cứ nửa giang sơn, tất cả các thương nhân nhỏ tụ tập lại cũng có thể chiếm được nửa giang sơn. Nếu như mọi người chống lại thì còn dễ nói, đơn giản chỉ là xung đột trên phương diện làm ăn mà thôi, nhưng ít nhất mình còn có thể tự do.
Nhưng nếu như có một đại thương nhân trong bát đại thương bị chiêu an, vậy thì xin hỏi, nên làm sao bây giờ?
“Tộc trưởng, cùng là bát thương, theo lý thì hẳn nên là chung một mối thù, hơn nữa họ cũng rõ đạo lý này mới đúng? Sao bọn họ có thể đồng ý làm chuyện nhập thương quan?”
Có người nhíu mày nhịn không được nói.
Nhưng sau khi nói ra, tộc trưởng liền hừ lạnh nói:
“Ngu xuẩn, thương nhân trục lợi đã là bản tính, bọn họ đúng thật là không đồng ý tiếp nhận chiêu an nhưng nếu như triều đình nói trợ giúp bọn họ thôn tính chúng ta, ngươi cảm thấy bọn họ có đồng ý hay không?”
“Tìm thương hội xếp hạng thứ bảy và thứ tám, giúp bọn họ chiếm đoạt sáu cái trên, khiến cho bọn họ trở thành đệ nhất đệ nhị thương hội, ngươi nói xem bọn họ có đồng ý hay không?”
Tộc trưởng Tấn thương trực tiếp mở miệng, lên tiếng răn dạy.
Người kia sau khi nghe xong lời này thì lập tức ngậm miệng.
Về phần những người khác, sắc mặt họ cũng trở nên khó coi.
Đúng là như vậy, bát đại thương có thể chống lại thương hội trong thiên hạ nhưng vấn đề là ngươi không chịu nổi chuyện người khác đi đầu hàng. Một khi đồng đội vừa ra tay, phối hợp với triều đình chiếm đoạt mình thì cũng phải là không thể nào.
Dù sao người hiểu rõ mình nhất định là địch nhân.
Bát đại thương đều biết đôi bên đã làm những chuyện xấu xa gì, nếu như muốn trở mặt, lại có thêm sự ủng hộ của triều đình, sao bọn chúng có thể không đấu lại họ?
Đến lúc đó một khi đã có thành tựu vậy thì đối với bọn họ mà nói đó chính là tai họa ngập đầu.
“Vậy ý của tộc trưởng là?”
Có tộc lão mở miệng, cau mày dò hỏi.
“Lão phu đã viết xong hai lá thư, một lá giao cho bảy đại thương còn lại, bảo bọn họ yên lặng theo dõi diễn biến, trước hết đừng nên gia nhập thương hội Đại Ngụy, về phần có nghe theo hay không thì là chuyện của bọn họ.”
“Phong thư thứ hai bảo người đưa cho Hứa Thanh Tiêu, Tấn thương chúng ta nhất định phải gia nhập, hơn nữa lão phu đã chuẩn bị xong một trăm triệu lượng bạc, mua cho cháu trai ta vị trí nhất phẩm.”
“Nếu đã gia nhập thương hội Đại Ngụy vậy thì nhất định phải có chỗ cắm dùi, sáu vị trí kia trừ Hứa Thanh Tiêu ra thì còn lại năm vị trí, điều này thể hiện cho việc bất luận như thế nào thì cũng sẽ có ba đại thương hộ bị đá ra khỏi bàn cờ.”
“Chỉ cần chiếm được một chỗ cắm dùi thì mặc dù có bị người ta kiềm chế nhưng chỉ đơn giản là từ cái hố này đi vào cái hố khác mà thôi. Mặc dù Hứa Thanh Tiêu cuồng vọng nhưng hắn cũng không dám khai đao với chúng ta một cách dễ dàng.”