“Bằng không mà nói thì thương nhân trong thiên hạ sẽ xem hắn ra gì? Còn chúng ta cũng có thể thừa cơ chiếm quyền chủ động, đến lúc đó thương hội Đại Ngụy vô cùng có khả năng sẽ trở thành thương hội của Tấn thương chúng ta.”
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta có thể sẽ gặp phải nguy cơ nhưng cũng có thể Tấn thương chúng ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất thương.”
“Ý kiến của chư vị thế nào?”
Tộc trưởng Tấn thương phân tích thao thao bất tuyệt, nói ra ý nghĩ của mình.
Ông ta muốn gia nhập thương hội Đại Ngụy, chẳng những muốn gia nhập thương hội Đại Ngụy mà còn muốn lấy được vị trí nhất phẩm.
Tầm mắt ông ta rất lớn, thương hội Đại Ngụy này tất nhiên sẽ làm cho thương nhân trong thiên hạ sục sôi, mình nắm được vị trí nhất phẩm thì có thể có tư cách đàm phán.
Có thể lên được mặt bàn thì tất cả liền dễ nói, đơn giản là trở nên quanh co với người khác mà thôi.
Còn nếu như đánh mất cơ hội này để cho thương hội khác chiếm chỗ cắm dùi vậy thì ngược lại sẽ càng phiền toái hơn.
Năm vị trí, bát đại thương hội.
Chỉ điểm này thôi thật ra cũng đủ để làm cho người ta không thể không ngo ngoe rục rịch rồi.
Cũng vào lúc này, mấy giọng nói từ bên ngoài vang lên.
“Báo, Giang Nam thương hội đưa thư đến!”
“Báo, Tô Lâm thương hội đưa thư đến!”
“Báo, Huy An thương hội đưa thư đến!”
Giọng nói vang lên, rất nhanh sau đó liền có người cầm thư đến.
Tấn thương tộc trưởng mở thư ra, chỉ liếc một cái, sắc mặt liền thay đổi.
Đám người hơi tò mò, nhịn không được nhìn về phía tộc trưởng Tấn thương, nhưng cũng không dám hỏi.
“Đám lão già này, quả nhiên cũng dự đoán giống như lão phu.”
“Bọn họ kêu chúng ta ổn định, không cần phải gia nhập thương hội Đại Ngụy, yên lặng theo dõi tình hình.”
“Chỉ sợ bây giờ đã đi tìm Hứa Thanh Tiêu rồi, đáng chết.”
Ông ta vứt thư trên mặt đất, hai phong thư còn lại đến cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Có thể kinh doanh thành thương hội thì có ai không phải là con cáo già? Có ai không phải là người có tâm tư kín đáo? Ngươi đang tính kế người khác thì đồng thời người khác cũng đang tính kế ngươi.
“Đi, việc này cứ làm như vậy đi, bất luận là như thế nào thì nhất phẩm thương quan, Tấn thương ta nhất định phải có một cái.”
Ông ta lên tiếng xác định mục tiêu, cũng không nói thêm gì nữa.
Mà giờ phút này.
Kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Trần Tinh Hà đang kéo một bao cát đi về phía phòng của Hứa Thanh Tiêu. Hắn ta dùng hết toàn lực, mặt mũi cũng đỏ ửng lên, chỉ vì đồ vật trong này thật sự là quá nặng.
“Sư đệ! Sư đệ!”
Giọng nói của Trần Tinh Hà vang lên làm cho Hứa Thanh Tiêu đi ra ngoài.
Nhìn thấy Trần Tinh Hà như vậy thì không khỏi tò mò.
“Sư huynh, đây là thứ gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
“Ta làm sao biết, hôm qua không phải ta đi tham gia Thái Bình thi hội sao? Có một nữ tử đột nhiên tìm ta, nói là có quen biết đệ, bảo ta đem mấy vật này tặng cho đệ.”
“Thế là ta liền mang về đây, đệ nhanh chóng nhận lấy, mệt chết ta rồi.”
Trần Tinh Hà cũng không biết đây là cái gì, chỉ là khi Thái Bình thi hội tan hội thì có một nữ tử che mặt đem cái túi đồ này đến gặp hắn, nói nhất định phải chuyển giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Nói xong rồi đi, không chịu nói thêm gì cả.
Trần Tinh Hà không rõ chuyện gì cho nên liền cố hết sức lôi mấy thứ này về.
“Để đệ coi thử.”
Hứa Thanh Tiêu thật sự là có hơi tò mò.
Hắn mở bao cát ra.
Mấy thứ đồ lập tức hiện ra trước mắt.
Một khối kim thạch hình bầu dục, một khối gỗ màu xanh bự chảng, một khối ngọc thạch màu tím, toàn thân tối đen không ánh sáng, còn có một cái hội bằng ngọc thạch, cùng với một cái túi màu vàng kim nhạt.
Đây là cái quỷ gì?
“Sư đệ, đệ xem thử xem có phải đồ của đệ hay không, nếu như không phải thì lát nữa bảo Dương Hổ ném đi. Mệt chết sư huynh rồi, ta đi nghỉ trước, nếu không không trụ nổi nữa.”
Trần Tinh Hà cũng không quan tâm đó có phải là đồ vật của Hứa Thanh Tiêu hay không.
Nói đúng hơn thì tự Hứa Thanh Tiêu lấy đi đi, nếu không thì bảo Dương Hổ ném đi, hắn ta phải trở về nghỉ ngơi.
“Sư huynh, huynh đi nghỉ đi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó tiện tay nhấc lên liền cầm đồ vật kia trong tay.
Đợi sau khi cầm lấy những thứ kia xong thì Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Còn không đợi Hứa Thanh Tiêu mở miệng thì giọng của đan thần Cổ Kinh vang lên.
“Thiên ngoại vẫn kim! Lục phẩm Linh Mộc tâm, Tử Ngọc tủy vạn năm, ta còn cảm thấy có một cái Phần Cốc hỏa linh.”
“Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người mà, nhanh như vậy mà ngươi đã tìm được dược liệu của thất phẩm Phá Cảnh đan, không tồi, không tồi.”
Âm thanh hưng phấn của đan thần Cổ Kinh vang lên.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại bị chấn kinh.
Trong này vậy mà lại là dược liệu của thất phẩm Phá Cảnh đan?
Đây là chuyện không thể nào?
Hắn nhìn kỹ lại, quả nhiên là đúng thật.
Tỉ như nói vẫn kim, kiên cố vô cùng, hắn vận dụng nội khí cũng không thể rung chuyển chút nào, còn có Linh Mộc tâm, dùng tay sờ thì có một nguồn năng lượng gì đó tràn vào cơ thể, làm cho hắn cảm thấy thoải mái.
“Ai đem những vật này đến cho mình?”
“Có ai biết đan thần Cổ Kinh đang ở trong tay mình sao?”
“Là Bạch Y môn sao?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu màu, hắn lập tức nhận ra được nguy cơ.
Thứ như đan thần cổ kinh này chính là di bảo của Võ đế, nếu như có ai biết hắn có được di bảo của Võ đế, đây chẳng phải là... Phiền phức ngập đầu sao?
Hứa Thanh Tiêu liền khóa chặt mục tiêu đầu tiên là Bạch Y môn.
Nhưng rất nhanh hắn lại nhíu mày lắc đầu.
Không thể nào là Bạch Y môn được, nếu như là Bạch Y môn thì sao phải như vậy? Hơn nữa sao bọn họ biết đan phương của Phá Cảnh đan?
Đợi chút!
Bỗng nhiên, Hứa Thanh Tiêu chợt nghĩ đến một khả năng.
Thậm chí có thể nói là khả năng duy nhất.
“Người tu tiên kia?”
Hứa Thanh Tiêu nhớ lại bí mật đan phương, mình chỉ từng nói qua với một người, chính là nữ tử trong Ngôn Thiên sách kia thôi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng thật sự chỉ nói bậy vài câu, căn bản không ngờ đối phương sẽ tìm kiếm thay mình.
Đây đúng thật là tự dưng chuyện lại chạy tới cửa.
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại có hơi dở khóc dở cười.
Hắn hoàn toàn là vô tình cắm liễu liễu thêm xanh mà.
“Có thể trong khoảng thời gian không đến một tháng trời ngắn ngủi gom góp được mớ vật liệu này, thân phận của người này chỉ sợ là rất đáng sợ.”