“Ta lừa nàng, nếu nàng biết thì đoán chừng sẽ là một phiền toái không nhỏ. Không được, không được, không được tiếp xúc với nữ nhân này nữa.”
“Nếu như có tiếp xúc gì, lỡ như bại lộ rằng đây chỉ là một âm mưu, vậy thì đoán chừng sẽ rất phiền.”
“Chờ sau khi ta trở thành đại Nho rồi tìm tới cửa tạ lỗi cũng được.”
Không phải Hứa Thanh Tiêu cố ý, hắn đúng thật là chỉ muốn đùa một chút, nếu như đối phương đồng ý giúp mình thì tất nhiên là tốt rồi, không đồng ý cũng không quan trọng.
Nhưng thật không ngờ tới không đến thời gian một tháng mà đối phương đã gom đủ nguyên liệu để chế ra thất phẩm Phá Cảnh đan.
Có chút bất đắc dĩ, cũng có hơi dở khóc dở cười.
Nhưng nhất định phải nói, thật ra cũng thoải mái lắm.
Đây không phải lấy không sao?
“Đan thần tiền bối, những vật này làm sao đưa cho ngài được?”
Đồ vật đều đã đủ, Hứa Thanh Tiêu cũng không già mồm mà trực tiếp mở miệng hỏi thăm đan thần Cổ Kinh.
“Tự ta đi lấy.”
Đan thần Cổ Kinh rất kích động, trong nháy mắt phồng to ra gấp mấy chục lần sau đó ngưng tụ thành một cỗ lực hút trực tiếp hút toàn bộ những vật kia vào trong cơ thể.
“Bạn nhỏ, bảy ngày sau lão phu sẽ cho ngươi Phá Cảnh đan, chờ đó nha.”
Đến khi hút xong cả bao tải thì đan thần cổ kinh lập tức trở về thành một cái lô nhỏ, đứng trên bàn sách, không có bất kì một tia ánh sáng nào, tựa như một vật phẩm bày trí thông thường.
Say bảy ngày, thất phẩm sao?
Thần kỳ vậy.
Đối với cảnh giới võ đạo, Hứa Thanh Tiêu thật ra vẫn luôn thấy phiền muộn, dù sao thì bận chạy đông chạy tây trên triều đình Đại Ngụy làm cho hắn không có thời gian tu luyện, nhất là sau khi võ đạo bị Nho đạo áp chế.
Thì lại càng khó tu luyện hơn.
Mà ma chủng trong cơ thể lại ngo ngoe muốn động, giống như một thanh kiếm đang treo trên đỉnh đầu của hắn, làm cho hắn ăn ngủ không yên.
Do đó tất nhiên Hứa Thanh Tiêu hy vọng mình đột phá cảnh giới sớm một chút.
Không cần nhiều, tăng lên đến tứ phẩm là được rồi, võ đạo tứ phẩm ở Đại Ngụy cơ bản đã là tồn tại vô địch, rồi làm cho Nho đạo tăng lên đến cảnh giới thiên địa đại Nho tứ phẩm.
Hoành hành bá đạo trong thiên hạ.
Trừ phi là đại yêu nhất phẩm hoặc là đại ma nhất phẩm, nếu không, người nào tới người đó chết.
Mà ngay vào lúc này.
Một bóng người nhanh chóng chạy đến.
Là bóng dáng của Lý Thủ Minh.
“Lão sư, bên ngoài có vài người tự xưng là người đại diện của Tấn thương, Huy thương, Cán thương, đưa tới những thứ này, nói mong ngài xem qua.”
Lý Thủ Minh nhanh chân chạy đến đem một chồng hồ sơ bày ra cho Hứa Thanh Tiêu.
Bây giờ hắn là đệ tử Tâm học, không có việc gì sẽ ở lại học đường, có việc gì thì giúp đỡ Hứa Thanh Tiêu một chút, không có chuyện gì thì sẽ xử lý chuyện riêng của mình, giống như ngộ đạo các loại.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy hồ sơ.
Tất cả có tám phần.
Là hồ sơ mà bát đại thương đưa tới.
Đã điền hoàn chỉnh, hơn nữa đều đồng ý đưa ra một trăm triệu lượng bạc để mua chức quan nhất phẩm.
Ồ... cái này.
Hứa Thanh Tiêu có hơi tắc lưỡi.
Hắn biết bát đại thương chắc chắn đã đoán được cái hố mình đào, hơn nữa lại còn là một cái hố to.
Theo lý thì bát đại thương sẽ không thể nào đệ trình hồ sơ nhanh như vậy, ít nhất cũng phải chờ đến khi thương hội thiên hạ lục tục ngo ngoe gia nhập thì bọn họ mới có chút khủng hoảng mà chọn gia nhập mới đúng chứ?
Sao lại cùng một khoảng thời gian, còn cùng nhau đi gia nhập nữa?
Nhìn qua hồ sơ trên bàn, Hứa Thanh Tiêu rơi vào trầm tư.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ thông.
“Đám thương nhân này, quả nhiên là đề phòng lẫn nhau.”
“Ồ, chẳng qua thế này cũng rất tốt, so với dự tính thì bớt đi vài chuyện.”
Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Không phải là bát đại thương đề phòng hắn sao?
Như vậy rất tốt, xem như trước thời hạn mấy tháng. Theo kế hoạch lúc đầu của Hứa Thanh Tiêu thì bát đại thương hội sẽ án binh bất động, yên lặng theo dõi tình hình, chờ một hai tháng sau khi phát hiện tất cả các thương nhân đều đã gia nhập thì bọn họ mới cảm nhận được nguy cơ.
Thật không ngờ bát đại thương vậy mà lại nhạy cảm như vậy, biết là cái hố nhưng cũng biết người cuối cùng nhảy vào hố là người xui xẻo nhất.
“Thủ Minh, trả hồ sơ của Huy thương, Cán thương còn có Tấn thương về đi, nói bọn họ đã chậm, còn năm thương trước thì không cần trả lời, cũng nói hai ngày sau sẽ cho bọn họ câu trả lời chắc chắn.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, chức quan nhất phẩm chỉ có sáu vị.
Hắn một cái, còn lại chắc chắn là cho Trương Như Hội. Về phần bốn cái còn lại không nói tất cả đều là người một nhà nhưng ít nhất phải có hai cái đồng ý ủng hộ mình chứ nhỉ?
Nếu không mình chẳng phải trở thành đơn độc một mình hay sao?
Cho bọn họ đợi một hồi cũng không sao cả.
Chỉ là ý chỉ của bệ hạ tuyên bố ra chưa đến một canh giờ mà đám người này đã đưa hồ sơ tới xin, cũng đủ để chứng minh bọn họ đều muốn gia nhập.
Trước mắt điều Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến chính là bây giờ trong tình huống chỉ có bốn vị trí, làm thế nào để kiếm được tám trăm triệu lượng bạc đây.
Ừ.
Bốn vị trí kiếm tám trăm triệu lượng bạc, một xíu cũng không thể thiếu được, thiếu một cái chính là thiếu một trăm triệu lượng bạc đấy.
Cái này sao mà bỏ được?
Nguyên nhân ban đầu tạo ra sáu vị trí này chính là Hứa Thanh Tiêu muốn tạo ra cảm giác nguy cơ, đồng thời cũng lo lắng đám thương nhân kia sẽ án binh bất động, sợ trong lúc nhất thời không thể nào đủ người được. Nhưng bây giờ xem ra thì đúng là hắn đã quá lo lắng.
Đây chính là không biết người biết ta đấy. Nếu biết tình huống chỉnh thể của bát đại thương thì Hứa Thanh Tiêu có thể thiết lập ra ba vị trí, để cho bọn họ chiến đấu càng hăng hái hơn.
Về phần làm sao kiếm được tám trăm triệu lượng từ bốn vị trí, tất nhiên là Hứa Thanh Tiêu có cách rồi.
“Vâng, lão sư, bây giờ học sinh sẽ qua đó ngay.”
Lý Thủ Minh cầm theo ba hồ sơ xin gia nhập của đám người Tấn thương nhanh nhẹn cất bước rời đi.
Mà rất nhanh, những người đại diện của Tấn thương, huy thương, Cán thương đã truyền tin tức về ngay lập tức.
Về phần năm thương còn lại thì cũng lập tức đi truyền tin tức về. Nhưng tâm trạng bọn họ lại vô cùng tốt bởi vì thiếu đi ba thương đối thủ cạnh tranh.