Nghe xong lời này, Hứa Thanh Tiêu có chút bó tay rồi.
“Trần Thượng thư, đừng cúi đầu, ta thấy ông đã nở nụ cười rồi, một trăm triệu lượng còn chưa đủ à?”
“Ta nói cho ngài nghe, nếu như Cố Thượng thư ở đây thì mười triệu lượng cũng không có đâu, bây giờ ta chỉ là tự mình làm chủ, cấp phát một trăm triệu lượng, ngài cũng đừng đòi giá quá cao.”
Hứa Thanh Tiêu hơi không vui.
Một trăm triệu lượng còn không đủ?
Nếu như không phải những năm này đúng thật là Đại Ngụy không cấp phúc lợi cho quan viên, Hứa Thanh Tiêu lo là sẽ xảy ra vài chuyện thì cũng sẽ không cho nhiều như vậy.
Bổng lộc của quan viên đương nhiệm nhiều nhất cũng đủ cho người một nhà ăn no uống đủ, ngày lễ ngày tết còn mua được thêm mấy bộ quần áo.
Trong tình huống như vậy, đám quan chức há có thể không muốn kiếm lời? Mặc dù nói cho thêm ngân lượng thì cũng sẽ xuất hiện loại tình huống này nhưng ít nhất thì nếu như cấp đủ ngân lượng thì cũng coi như là giúp cho rất nhiều người giữ vững được chút đạo làm quan cuối cùng này.
“Được được được, đây cũng xem như là nể mặt của Thủ Nhân điệt nhi đấy.”
“Một trăm triệu lượng thì một trăm triệu lượng, ha ha ha!”
“Lão phu nói này, Hứa Thủ Nhân ngươi sao có thể nghĩ ra chủ ý ngu ngốc được, lão phu còn nghĩ có phải là chính lão phu không hiểu rõ hay không.”
“Bây giờ xem ra là lão phu càn rỡ, càn rỡ rồi.”
Trần Chính Nho cười ha ha, không phải ông ta không thận trọng mà chủ yếu là không nhịn được nữa.
Ông ta biết Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ gì, lừa gạt thương nhân trong thiên hạ vào tròng rồi sau đó từ từ đối phó.
Nhưng vấn đề là làm như vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Nói trắng ra một chút là Trần Chính Nho không cảm thấy có bao nhiêu thương nhân sẽ đưa tiền. Đám thương nhân này quá thông minh, thật không ngờ lại có nhiều thương nhân đưa tiền như vậy?
Trần Chính Nho hơi không trụ nổi.
Một trăm triệu lượng đó.
Đừng nói là bán quan, nếu ai đó cho Đại Ngụy một trăm triệu lượng, bảo Trần Chính Nho ông bán vị trí thừa tướng cho hắn cũng được luôn.
Huống chi con đường thương quan còn có những lợi ích khác nữa.
Dù sao nói tới nói lui thì cũng là một câu thôi, không đưa đủ tiền thì nhất định không được.
Tiền đủ rồi, cái gì cũng được hết.
Ha ha ha!
Trong lòng Trần Chính Nho thầm vui mừng.
Mà Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy Trần Chính Nho như vậy thì cũng hiểu sâu sắc một đạo lý.
Đại Ngụy đúng là sợ nghèo ghê.
Đường đường là thừa tướng, là Lại bộ Thượng thư, vì một vạn vạn lượng bạc mà lại cười đến vui vẻ như vậy?
Nếu như đây là Đại Ngụy thời kỳ còn cường thịnh thì đừng nói một trăm triệu lượng, có cấp một tỉ cho Lại bộ, bảo Lại bộ đồng ý con đường thương quan thì Lại bộ cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ bọn họ sẽ đồng ý.
Nguyên nhân là vì.
Sợ nghèo.
Trà đã pha xong.
Hứa Thanh Tiêu cũng không uống liền, còn khá nóng.
“Trần Thượng thư, cầm tiền thì phải làm việc.”
“Đầu tiên, viết một chút về chuyện thương quan nhậm chức, bao gồm sự phân chia giữa mỗi một phẩm, có thể phân chia kĩ hơn nữa, chẳng qua chờ bọn họ giao tiền xong thì mới nói, nhất là chuyện trúng tuyển của các đại thư viện, thư viện tốt thì tất nhiên cần phải có phẩm cấp cao, còn những thư viện thường thường không quá quan trọng.”
“Thứ hai, chuyện Văn cung Đại Ngụy làm phiền Trần Thượng thư xử lý một chút, đương nhiên ta cũng biết Văn cung Đại Ngụy sẽ không đồng ý, lúc này phải xem sự lựa chọn của ngài rồi.”
“Thứ ba, trên dưới Lại bộ đoán chừng còn phải bận rộn thêm, tháng sau sẽ cấp cho bổng lộc gấp ba lần, ta phê tiền đấy ngoài mức quy định, nhưng phải nói cho rõ với Lại bộ, là Hứa mỗ làm, ừ, chính là ba chuyện này.”
“Ồ, về phần chuyện ngày mai vào triều, Trần Thượng thư chắc là biết phải làm sao rồi nhỉ?”
Hứa Thanh Tiêu nói ba chuyện ra, bảo Trần Chính Nho đi làm việc.
Sao lại có thể lấy tiền ra không không như vậy được.
“Biết, biết, Thủ Nhân ngươi cứ yên tâm, những chuyện này lão phu đều sẽ xử lý thỏa đáng thay ngươi, ngươi cứ thoải mái yên tâm đi.”
Một trăm triệu lượng bạc đó.
Trong mắt Trần Chính Nho đều hiện ra nét cười, chút chuyện này có tính là gì? Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu lại còn phê gấp ba bổng lộc ngoài định mức nữa?
Về sau ai còn dám chê mình không có tiền nữa?
Thân là Lại bộ Thượng thư, chuyện mà mỗi ngày ông ta nghe nhiều nhất chính là cầu xin mình lên triều van cầu Hộ bộ, van cầu bệ hạ cho xin ít tiền, từ trên xuống dưới sắp chết đói rồi.
Hôm nay Hứa Thanh Tiêu đến đây quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà.
Không chỉ có đưa than, hơn nữa còn đưa gà vịt thịt cá đến, cho họ sống một năm ấm no.
“Được rồi, vậy Thanh Tiêu sẽ không ở lâu nữa, đi trước đây.”
Hứa Thanh Tiêu hô to một tiếng ngay sau đó uống chén trà rồi đi đến nơi tiếp theo.
“Đi sao? Uống thêm mấy chén đi, Thủ Nhân, lão phu tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho ngươi, ăn chút rồi hãy đi?”
“Thủ Nhân, Thủ Nhân, đừng đi mà.”
“Thủ Nhân, đi chậm một chút, đi chậm một chút, đừng té ngã đó.”
“Nhân à, nghỉ ngơi sớm chút nhé, chú ý sức khỏe.”
Trần Chính Nho vô cùng lo lắng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, còn trên dưới Lại bộ thì trợn tròn mắt nhìn. Sao Trần đại nhân lại trở thành như thế này vậy, tính tình trước kia đâu rồi? Trước đó không phải còn nói Hứa Thanh Tiêu không đúng chỗ này chỗ nọ hay sao? Đi đâu mất rồi?
Mà chờ sau khi Hứa Thanh Tiêu đi, Trần Chính Nho cũng mặc kệ Lại bộ đang mơ hồ từ trên xuống dưới.
Trực tiếp đóng cửa phòng một mình trộm cười.
Ông ta thật sự không nhịn được cười.
Ông ta cầm từ giấy đảm bảo khoản tiền mà Hứa Thanh Tiêu viết, tất cả phiền não đều không còn nữa.
Về phần chuyện của Văn cung Đại Ngụy?
Nếu như Văn cung dám không đồng ý, ông ta sẽ thẳng tay vận dụng đại nho chi lực phun toàn bộ bọn họ một lần.
Lại qua một khắc đồng hồ.
Hứa Thanh Tiêu đi tới Hình bộ.
Đến Hình bộ thì cũng đơn giản hơn nhiều.
Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng Thượng thư ra, không nói hai lời bốp một cái, đặt một cái rương trước mặt Trương Tĩnh.
Trương Tĩnh đang ngồi viết tấu chương có chút ngẩn ra.
Không biết Hứa Thanh Tiêu như vậy là đang muốn làm gì?
“Hai mươi triệu lượng bạc!”
“Cộng thêm tất cả quan viên Hình bộ từ trên xuống dưới được cấp ba tháng bổng lộc ngoài định mức.”
“Ngày mai vào triều, đồng ý con đường thương quan.”
“Được, hay là không được!”
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn, về Hình bộ cũng giống như về nhà vậy, nhất là khi đối mặt với Trương Tĩnh, có thể nói là một chút tôn kính cũng không có, đi thẳng vào vấn đề, sao còn cần phải phí thời gian làm gì?
“Thủ Nhân, ngươi đang nói mê sảng cái gì đó?”