Trương Tĩnh lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Hứa Thanh Tiêu điên rồi.
Nhưng khi những giấy tờ kia xuất hiện ngay trước mặt.
Trương Tĩnh nghiêm túc nhìn thoáng qua, sau đó biểu lộ xem thường đổi thành dáng vẻ chấn kinh, rung động, không thể tưởng tượng nổi.
Đến cuối cùng, Trương Tĩnh kích động đến nổi đứng dậy.
“Hít! Thủ Nhân! Ngươi con mẹ nó, ngươi con mẹ nó quả nhiên là thiên tài mà.”
Trương Tĩnh kích động nắm chặt tờ giấy.
“Không có thời gian giải thích.”
“Lão Trương, ngài đồng ý hay là không đồng ý?”
Hứa Thanh Tiêu mang sắc mặt bình tĩnh nói, thậm chí còn mang theo một chút kiêu ngạo.
“Đồng ý! Đồng ý! Hai mươi triệu lượng không thiếu được đâu nha.”
“Chỉ cần ngươi cho ta ngân lượng thì bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý.”
Trương Tĩnh không dài dòng, chuyện thương quan liên quan cái rắm gì tới ông? Dù sao thì cũng là chuyện của Lại bộ và Hộ bộ, bọn họ chỉ là phối hợp mà thôi.
Hiện tại Hình bộ được cấp cho hai mươi triệu lượng bạc, chỉ có đồ ngốc mới không đồng ý.
“Ngày mai vào triều nói chuyện cho tốt vào, lão Trương!”
“Bạc, ngày mùng một tháng chính đến Hộ bộ lãnh nha.”
Hứa Thanh Tiêu rất thoải mái để giấy cam kết lại sau đó đi thẳng luôn.
“Thủ Nhân, không ở lại uống ngụm trà à?”
“Trà ngon thượng đẳng đó.”
“Thủ Nhân, đi đường chú ý một chút nha.”
“Người đâu, hộ tống Thủ Nhân cho thật tốt cho ta, đừng để hắn đi đường bị đá làm trượt chân.”
Trương Tĩnh rống to bảo người đi theo bảo hộ Hứa Thanh Tiêu cho tốt.
Còn trên dưới Hình bộ thì đều trợn tròn mắt.
Lúc trước vị Trương Tĩnh này còn hùng hùng hổ hổ, thậm chí còn nói Hứa Thanh Tiêu không hiểu chuyện, sao mà chỉ mất thời gian trước sau không đến mười mấy hơi thở mà đã thay đổi thái độ rồi.
Một khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu đi đến Công bộ.
Không thể không nói, Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long quả nhiên là một vị quan chính trực.
Chết sống không chịu gặp hắn.
Lại còn nói thẳng là sẽ kiên quyết không đồng ý chuyện thương quan, bất luận thế nào cũng sẽ không đồng ý.
“Hứa Thủ Nhân, ngươi đừng có tới đây khuyên lão phu, Lý Ngạn Long ta đây nếu như đồng ý chuyện con đường thương quan thì Lý Ngạn Long ta đây không xứng làm quan.”
Lý Ngạn Long trực tiếp hét lớn.
Thái độ kiên định lạ thường.
Mãi cho đến khi Hứa Thanh Tiêu dùng một cước đá văng đại môn, lấy tờ giấy cam kết lắc lắc trước bàn Lý Ngạn Long.
Ước chừng sau khoản ba mươi hơi thở.
Âm thanh cười nói vui vẻ xuất hiện trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu thậm chí còn chưa cho Lý Ngạn Long xem sổ sách thì người kia đã phấn khởi lên đến nơi.
Một câu lại một câu Thủ Nhân đại tài, Thủ Nhân lợi hại.
Tiền mà Hứa Thanh Tiêu cấp cũng không tính là nhiều nhưng cũng không ít, hai mươi lăm triệu lượng bạc, dù sao thì bây giờ Công bộ đang cần bồi dưỡng gấp một nhóm công nhân, đề cao hiệu suất mở rộng guồng nước.
“Hứa Vạn Cổ, đi thong thả.”
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau vui mừng tiễn Hứa đại nhân đi.”
“Hứa Vạn Cổ đi thong thả, chuyện ngày mai cứ giao cho lão phu.”
Lý Ngạn Long hết sức hưng phấn.
Công bộ luôn mãi không nhận được lợi ích gì, nhất là về mặt cấp phát này.
Thật không ngờ tới chính là Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại trực tiếp cấp phát hai mươi lăm triệu lượng.
Hai mươi lăm triệu lượng đó.
Đại ca.
Công bộ từng được cấp phát nhiều nhất cũng chỉ có mấy triệu lượng mà thôi, giờ được cấp nhiều thế này, Lý Ngạn Long thật sự là không biết nên xài thế nào.
Sợ ngay cả một văn cũng không dám tiêu.
Ánh mắt nịnh hót của Lý Ngạn Long làm cho Hứa Thanh Tiêu không có chỗ nào không sung sướng, ngược lại lại rất là vui mừng.
Cuối cùng.
Hứa Thanh Tiêu đi tới Quốc công phủ.
Nhờ Quốc công gọi Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm đến.
Cả phòng quốc công liệt hầu bao gồm cả Binh bộ Thượng thư đều mở to mắt lom lom nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Hơn nữa họ đã chuẩn bị rất nhiều ngôn từ, định đợi người đến đông đủ rồi sẽ trực tiếp nói thẳng luôn.
Nhưng còn chưa đợi nhóm quốc công mở miệng.
Hứa Thanh Tiêu đã bốp một cái.
Quẳng giấy cam kết lên bàn.
Cấp cho Binh bộ Hứa Thanh Tiêu nhất định phải cho nhiều một chút.
Bởi vì ba quân đều đang gào khóc đòi ăn.
Hai trăm triệu lượng bạc.
Trực tiếp phát cho Binh bộ, bệ hạ khao thưởng ba quân, đề cao sĩ khí, đây coi như là lợi ích của toàn bộ tập đoàn võ tướng.
Quả nhiên.
Khi giấy cam kết về khoản tiền hai trăm triệu lượng bạc xuất hiện.
Phủ quốc công trở nên an tĩnh.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đám người an tĩnh lạ thường.
Tất cả lời nói, tất cả toàn bộ đều nghẹn lại trong cổ họng.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng mà nhìn mọi người.
Nói đi chứ?
Sao mọi người lại không nói chuyện?
An quốc công, ngài là quốc công đứng đầu, sao lại không nói câu nào vậy?
Tín Vũ hầu, không phải vừa rồi ngươi muốn nói gì đó sao? Nói đi chứ?
Chu Thượng thư, ngài không phải là Binh bộ Thượng thư hay sao? Trên triều đình không phải là rất có mặt mũi hay sao? Tại sao lại không nói?
Còn nữa còn nữa, Lư quốc công, ánh mắt của ngài vừa rồi là có ý gì? Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đúng không?
Sao giờ đều không nói rồi?
Haiz!
Đáng ghét thật, đau cả đầu.
Hứa Thanh Tiêu thấy mọi người không nói lời nào thì liền dứt khoát mở miệng trước.
“Nếu như chư vị thúc huynh cảm thấy giá tiền này được.”
“Thì ngày mai khi lên triều chắc là hiểu phải nói thế nào rồi ha?”
“Nếu như cảm thấy cái giá này không được vậy thì Thanh Tiêu sẽ đi về.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Sau một khắc.
Giọng của An quốc công vang lên.
“Thủ Nhân điệt nhi!”
“Tờ giấy này của ngươi là thật hay giả vậy?”
An quốc công thật thà hỏi.
“Mùng một tháng chín nếu như không lấy được bạc, thúc, đến lúc đó muốn chém muốn giết muốn róc xương gì cũng mặc cho thúc xử trí.”
Hứa Thanh Tiêu chém đinh chặt sắt nói.
Lời này nói ra làm cho biểu cảm của đám người có hơi thay đổi.
Đến cuối cùng, An quốc công hít sâu một hơi.
Trực tiếp mở miệng nói.
“Người đâu!”
Giọng nói vang lên, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía An quốc công.
“Đưa rượu lên cho Thủ Nhân điệt nhi.”
Sau khi lời này vang lên.
Trong chốc lát, phủ An quốc công trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Như vậy còn chưa đủ để náo niệt hay sao? Mấy quốc công còn xem như là bình ổn, nhưng đám liệt hầu kia thì người nào người nấy cũng đều cười đến nổi mắt không mở ra được.
Hai trăm triệu lượng đó! Còn phát quân lương! Ba quân có tiền rồi thì áp lực của bọn họ cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.
Chủ yếu nhất là có thể đề cao sĩ khí.