Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 575 - Chương 575: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (3)

Chương 575: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (3)

"Tuần tra?"

Cố Ngôn có chút hiếu kỳ.

"Ừ, ba thương hội Tấn, Huy, Cán, lại thêm một thương hội được xếp ở gần danh sách, toàn bộ ghi chép vào nhất phẩm."

"Hiện tại chúng ta vẫn cần vật liệu của bọn họ, có thể bàn bạc đàng hoàng, đã đặt hẹn xong rồi, sau này gặp nhau buổi tối."

"Bốn người bọn họ nhất định sẽ được ghi vào nhất phẩm, về phần bốn thương hội khác, cho bọn họ chức tuần tra thương hội, thuộc loại giám sát điều tra, từ đó có thể hình thành thể chế cân bằng."

"Ta đã cho người điều tra, bốn thương hội khác hoàn toàn không thể so sánh với quy mô của Tấn Thương, nhưng nếu cho bọn họ trách nhiệm điều tra thì không cần chờ ta ra tay, người phe mình hiểu rõ người phe mình hơn ai hết."

"Một khi hình thành thể chế cân bằng, Hộ bộ sẽ có thể ngư ông đắc lợi, ngồi xem hổ đấu."

Hứa Thanh Tiêu nói ra mưu kế của mình.

Vì sao nhất phẩm lại sắp xếp sáu vị trí? Đơn thuần chỉ vì phối hợp Lục bộ thôi sao?

Khẳng định không phải vậy, một vị trí nhất phẩm chính là một trăm triệu lượng, đừng nói Cố Ngôn không nỡ, Hứa Thanh Tiêu cũng không nỡ.

Nhưng nếu sáng lập ra mười vị trí nhất phẩm, chẳng phải trông hơi rẻ mạt sao? Quan trọng hơn là, sắp xếp mười vị trí cũng coi như một kiểu chia cắt quyền lực.

Không bằng dứt khoát tạo một chức tuần tra, để bốn thương hội bên dưới lên làm tuần tra, dùng nhỏ quản lớn. Ngày thường mấy thương hội này không có lục đục với nhau sao? Thương hội xếp hạng thứ tám không muốn xử lý thương hội xếp phía trước?

Nhất định là muốn rồi

Vậy thì Hứa Thanh Tiêu sẽ cho bọn họ một sân khấu, để bọn họ đấu đá lẫn nhau.

Tốt nhất là chó cắn chó miệng đầy lông, đấu đến trầy da tróc vảy, mình ra mặt dàn xếp, rồi lại sắp xếp thân tín của mình đi vào, đến lúc đó chẳng phải là ngư ông đắc lợi?

Đừng cảm thấy Hứa Thanh Tiêu chơi bẩn, đây cũng là do đám thương nhân này chơi bẩn trước.

Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn là bị ép.

Còn Cố Ngôn nghe Hứa Thanh Tiêu nói như vậy xong, không thể không tán thưởng một tiếng.

"Thủ Nhân, tâm tư của ngươi thật sự tỉ mỉ đến mức đáng sợ, phẩy một chữ mà xem được toàn cục. Về phương diện này, lão phu cũng không bằng ngươi."

Cố Ngôn không nhịn được mở miệng, câu nói này được thốt ra từ tận trong tâm chứ không hề có chút thổi phồng nào.

"Cố đại nhân quá lời rồi, kế hoạch này là do ta nghĩ ra được, cho nên kín đáo một chút cũng bình thường. Nhưng nếu là ngài nghĩ ra được, ta đoán sẽ càng thêm kín đáo."

"Có điều Cố đại nhân cũng đừng chỉ khen thôi, lúc rảnh rỗi tìm kiếm kiểm tra những chỗ không hợp lý, để mọi việc được hoàn thiện."

Hứa Thanh Tiêu không chấp nhận lời tán dương, ngược lại hắn hy vọng Cố Ngôn kiểm tra kỹ càng, tránh xảy ra rối loạn.

"Ừ, Thủ Nhân, ngươi có ý nghĩ này, lần này lão phu thật lòng nguyện ý nâng đỡ ngươi trở thành Hộ bộ Thượng thư."

"Quả thực lão phu cảm thấy có một chỗ không ổn thỏa, chính là các thư viện lớn ưu tiên việc xét tuyển."

"Ta sợ phương thức xét tuyển này sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của dân chúng."

"Tuy đám thương nhân quả thực có tiền mời nho giả đến dạy học, nhưng ưu tiên trắng trợn thật sự có chút không tốt."

Cố Ngôn lên tiếng nói như vậy.

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó nói.

"Như vậy đi, Cố đại nhân hãy sửa lại một chút, hạn chế hạn ngạch và phân chia các thư viện. Thư viện càng tốt thì hạn ngạch càng ít, ví dụ như bốn thư viện lớn, một năm sẽ mở thêm mười hạn ngạch ưu tiên xét tuyển."

"Chọn ra mười người giỏi nhất từ trong số hậu nhân của thương gia, giảm bớt oán khí trong lòng bách tính. Nhưng nếu bách tính làm lớn chuyện thật thì ta còn có một biện pháp."

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.

Sửa đổi một chút, dù sao mình cũng chả phải thần tiên, làm sao có thể suy nghĩ ra thứ gì đều được thập toàn thập mỹ, phương diện mà Cố Ngôn nói không hề sai.

Việc ưu tiên xét tuyển này, thật không công bằng với bách tính, sẽ khơi dậy sự phẫn nộ.

Sửa đổi hạn ngạch một chút, giảm bớt ảnh hưởng, đồng thời Hứa Thanh Tiêu còn có một chiêu đại sát chưa dùng tới.

"Biện pháp gì?"

Cố Ngôn tò mò, kỳ thật hắn vẫn đang suy nghĩ về việc này, dù sao một khi sự phẫn nộ bị khơi dậy cũng không phải chuyện nhỏ, triều đình còn dễ nói, đám lão già thất phu kìa tùy tiện phát cho mấy chục triệu lượng là có thể xử lý ổn thỏa.

Nhưng bách tính thì lại khác, ngươi không thể cứ đi phát tiền cho bách tính đúng không? Nếu phải phát tiền, một tỉ lượng cũng không đủ.

"Chín năm giáo dục bắt buộc."

Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở miệng.

Nói ra chiêu đại sát của bản thân.

"Hả? Chín năm giáo dục bắt buộc?"

Cố Ngôn lúc này có chút nghe không hiểu.

Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, nhìn về hướng Cố Ngôn, sau đó giải thích nói.

"Phàm là hậu nhân của con dân Đại Ngụy, người tròn sáu tuổi có thể hưởng chín năm giáo dục tư thục miễn phí."

Hứa Thanh Tiêu nói chuyện một cách bình tĩnh, nhưng vào tai Cố Ngôn lại như sấm sét giữa trời quang.

Chín năm giáo dục bắt buộc?

Miễn phí đọc sách chín năm?

Việc này sao có thể?

Phải biết bách tính phổ thông muốn con cái của mình đi học, có vài thư sinh ở vùng nghèo khó không bị thu học phí, nhưng phần lớn tư thục đều có thu phí, một năm khoảng chừng năm lượng bạc.

Việc này còn phải phân địa phương, một số nơi phồn hoa, có khả năng cần đến mười lượng bạc.

Bình quân một năm khoảng chừng bảy lượng.

Đại Ngụy lại có bao nhiêu trẻ em? Một trăm triệu cũng không quá đáng chút nào phải không?

Một năm bảy tỉ lượng bạc trắng.

Chín năm sẽ sáu mươi ba tỉ lượng bạc trắng.

Đại Ngụy quốc khố căn bản không đủ, dù là là khôi phục Đại Ngụy trở lại thời kỳ cường thịnh, một năm thu nhập cao nhất ba mươi vạn lượng bạc trắng.

Cũng không chịu nổi ngươi làm như vậy.

Việc này không có khả năng!

Tuyệt đối không thể.

Thời khắc này, Cố Ngôn cảm thấy Hứa Thanh Tiêu rất khủng bố. Đây quả thực là kẻ điên, sao hắn có thể suy nghĩ như vậy?

Nhưng ông ta biết nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự làm được.

Hứa Thanh Tiêu!

Sẽ được phong thánh!

Việc này mà không phong thánh thì ai còn được phong thánh?

Để bách tính trong thiên hạ đều được đọc sách, người người có sách đọc. Năm chữ này tưởng chừng như đơn giản nhưng muốn làm được thì dù có vắt kiệt quốc lực của Đại Ngụy cũng là chuyện không thể.

Trừ phi ngươi khiến cho đám người dạy học làm việc miễn phí, một hai tháng có lẽ có khả năng, nhưng một năm hai năm thì sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng.

Bình Luận (0)
Comment