"Thủ Nhân! Ý tưởng này của ngươi rất tốt, nhưng ngươi không làm được đâu, chắc chắn không làm được. Ngươi tuyệt đối không nên nói lung tung, việc này nếu nói ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm bách tính mừng hụt một phen."
Cố Ngôn mở miệng, ông ta nói với Hứa Thanh Tiêu, ý tưởng này rất tuyệt vời, nhưng vẫn căn dặn Hứa Thanh Tiêu, đừng đi nói ra ngoài, nhất định đừng đi nói ra ngoài.
Nói ra ngoài rồi, bách tính sẽ mừng rỡ như điên, nhưng ngươi không được làm được thì cả đời liền bị hủy hoại.
"Cố đại nhân yên tâm."
"Ta chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc, hơn nữa cho dù muốn phổ biến thật, cũng không là hiện tại."
"Còn nữa bên trong cũng sẽ chia giai đoạn, trước tiên miễn phí trong ba năm, rồi sau đó sáu năm, tiếp đó chín năm, không thể trực tiếp miễn phí trong chín năm ngay được."
"Đương nhiên, đây không chỉ là vấn đề tài chính của Đại Ngụy, nguyên nhân lớn hơn không phải chỉ có việc này."
"Thôi vậy, không nói không nói nữa, đây chỉ là một sự tưởng tượng thôi."
Hứa Thanh Tiêu vẫy vẫy tay.
Vấn đề lớn nhất không phải ngân lượng tiền tài.
Mà là nhân lực.
Thật sự muốn chín năm giáo dục bắt buộc, biện pháp duy nhất chính là phát triển học đường Thủ Nhân, có thể sánh vai với Văn cung Đại Ngụy.
Ba ngàn môn đồ? Không, Hứa Thanh Tiêu muốn ba mươi ngàn, ba trăm ngàn, ba triệu môn đồ.
Để cho môn đồ đi dạy học trong ba năm, đồng thời lập ra một bộ môn riêng, cung cấp một số ngân lượng nhất định cho các môn đồ Tâm học, tương tự việc triều đình phát bổng lộc.
Không ít nhưng tuyệt đối sẽ không quá nhiều, kể từ đó, mới có thể thực hiện chín năm giáo dục bắt buộc.
Chỉ là muốn làm đến bước này, hiện tại vẫn còn sớm.
Thậm chí là vẫn còn quá sớm.
Thật sự nói ra ngoài rồi, sẽ đúng như những gì Cố Ngôn nói, làm dấy lên cảm giác mong đợi, lại làm cho bách tính thất vọng vô cùng, đánh mất toàn bộ lòng dân.
Còn rèn kiếm Dân Tâm gì nữa, trực tiếp bị phá hủy luôn rồi.
Vì vậy việc này chỉ là nói thế thôi, muốn làm thật hả? Cho Hứa Thanh Tiêu một ngàn lá gan, hắn cũng không dám nói ra.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu không đề cập tới vệc này nữa, Cố Ngôn không khỏi bình tâm lại.
Đồng thời gác chủ đề sang một bên.
"Còn lại một vài thượng thư, ngươi đều báo rồi chứ? Bọn họ có đồng ý không?"
Cố Ngôn hỏi.
"Ừ, đều đồng ý hết rồi."
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
"Đồng ý hết sao? Cho bao nhiêu ngân lượng?"
Cố Ngôn hỏi.
"Lại bộ một trăm triệu lượng, Binh bộ hai trăm triệu lượng, Hình bộ hai mươi triệu lượng, Công bộ hai mươi lăm triệu lượng, tiền của Hộ bộ chúng ta không cần cho đâu, nhiều nhất cuối năm lại cho Hộ bộ thêm chút tiền thưởng."
Hứa Thanh Tiêu nói như thế.
Nhưng lời này vừa thốt ra, mặt mày Cố Ngôn liền tối sầm lại.
"Cái gì? Lại bộ một trăm triệu lượng? Binh bộ hai trăm triệu lượng?"
"Vậy thì quên đi, ta có thể chấp nhận được Lại bộ và Binh bộ."
"Hình bộ và Công bộ đều cho nhiều như vậy?"
"Hồ đồ rồi! Ngươi hồ đồ rồi!"
"Ai nha, cho hai lão già đấy mười triệu lượng là xử trí được rồi."
Cố Ngôn tối sầm mặt, tên Hứa Thanh Tiêu này tiêu tiền cũng rộng rãi quá nhỉ? Cứ như vậy, sao có thể giao vị trí Hộ bộ thượng thư cho Hứa Thanh Tiêu?
Ông ta không có ý kiến gì với Lại bộ Binh bộ, quan viên trong thiên hạ quả nhiên là gào khóc chờ ăn, phát chút bạc thì cứ phát chút bạc thôi.
Binh bộ cũng có thể cho một chút, dù không có Bắc phạt, ngươi cũng phải khao thưởng ba quân, nâng cao sĩ khí đúng chứ? Mím môi mím lợi tạm chấp nhận cũng được.
Nhưng vấn đề là Hình bộ cùng Công bộ dựa vào cái gì lấy nhiều như vậy? Đây quả thực là lãng phí.
Cố Ngôn thực sự khó chịu, vì vậy hắn bỏ qua Lễ bộ.
"Cố đại nhân, đừng keo kiệt như vậy, đều làm việc cho Đại Ngụy, nên cho thì cứ cho một chút. Tóm lại tương lai Đại Ngụy sẽ không nghèo đói nữa."
Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, trực tiếp bịt kín chăn, cũng không thèm để ý Cố Ngôn đứng ở đây than thở.
Không còn gì để nói với thần giữ của, có tiền không tiêu, giữ lại làm gì?
Có trọng thưởng tất có dũng phu, cho tiền rồi, Hình bộ và Công bộ cũng phải cực lực làm việc. Không có tiền để cho thì không ai ý kiến ý cò, nhưng có tiền mà cũng không cho là đả kích tính tích cực của quan viên.
Hứa Thanh Tiêu không bằng lòng làm như vậy.
Bịt kín chăn, Hứa Thanh Tiêu lấy ra một tấm thiên chỉ, dùng bút xuân thu bút viết lên hai chữ 【 Thượng Triều 】 , ngay sau đó đặt dưới cái gối, chờ Cố Ngôn đi khuất lại đốt lên.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu vùi đầu nằm ngủ, Cố Ngôn không khỏi thở thật dài một cái, ông ta muốn nói chút gì đó.
Lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục bắt đầu tính toán sổ sách, đồng thời âm thầm rủa xả trong lòng.
"Trương Tĩnh ơi Trương Tĩnh, Lý Ngạn Long ơi Lý Ngạn Long, xem sau này lão phu có ăn hết của nả của các ngươi hay không nhé."
Cố Ngôn siết chặt bút viết, trong ánh mắt ngập tràn nộ khí.
Cùng lúc đó.
Lễ bộ.
Vương Tân Chí đã viết xong phong tấu chương thứ ba.
Ông ta tỉ mỉ, xem đi xem lại mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì mới hài lòng mỉm cười.
Chính vào lúc này, bên ngoài có người lên tiếng báo cáo.
"Vương thượng thư, Tôn nho cầu kiến."
Khi giọng nói vang lên, Vương Tân Chí lập tức đứng dậy nói.
"Mau mời vào."
Một khắc sau, tiếng đẩy cửa lên, thân ảnh của Tôn Tĩnh An xuất hiện trong mắt Vương Tân Chí.
"Xin chào Tôn nho."
Vương Tân Chí mở miệng nói với Tôn Tĩnh An, sau đó cúi đầu chào.
"Vương Nho khách khí rồi."
Tôn Tĩnh An đáp lễ, ngay sau đó đến cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
"Vương Nho đang viết cái gì vậy?"
Vừa ngồi xuống, Tôn Tĩnh An liền nhìn thấy tấu chương trên bàn, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
"À, tấu chương dâng cho bệ hạ vào ngày mai."
Vương Tân Chí trực tiếp trả lời, cũng không hề giấu diếm.
"Hả? Ngày mai bệ hạ sẽ tảo triều sao?"
Tôn Tĩnh An có chút hiếu kỳ hỏi.
"Mặc kệ bệ hạ lên hay không lên, lão phu vẫn phải viết tấu chương."
"Chỉ hy vọng bệ hạ có thể nghe lão phu khuyên can."
"Đúng rồi, Tôn nho, ngài nhìn xem tấu chương ta viết như thế nào."
Vương Tân Chí nói như thế, đồng thời đưa tấu chương cho Tôn Tĩnh An, hy vọng được đối phương đánh giá cao.
Tôn Tĩnh An nhận lấy tấu chương, liếc qua mấy cái, không khỏi gật đầu tấm tắc khen: "Hành văn sắc bén, ngôn từ thỏa đáng, có ý khuyên can, mà lại không có ý chống đối, tuyệt vời, cực kỳ tuyệt vời."
Tôn Tĩnh An tán dương vài tiếng, Vương Tân Chí cũng không nhịn được mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó, giọng của Tôn Tĩnh An vang lên.
"Có điều việc này, lão phu luôn cảm thấy. . . Có hơi khó xử lý, chỉ sợ việc này liên quan đến Hứa Thanh Tiêu."
"Bệ hạ hiện giờ cực kỳ coi trọng người này, tin lời sàm ngôn, chỉ sợ bệ hạ chết sống không đồng ý."