Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 577 - Chương 577: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (5)

Chương 577: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (5)

Tôn Tĩnh An hơi có vẻ bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà Vương Tân Chí lại lắc đầu nói.

"Không không không!"

"Tôn nho nghĩ nhiều rồi."

"Hôm nay khi chúng ta ra khỏi kinh thành, ta và Trần thượng thư, Trương thượng thư, Cố thượng thư, Lý thượng thư, cùng với Chu thượng thư đã bàn bạc ổn thỏa."

"Thượng thư lục bộ chúng ta nhất định phải đứng cùng một chiến tuyến, cùng chung mối thù, tuyệt đối không cho phép bệ hạ đồng ý hệ thống quan thương."

"Trừ phi bệ hạ cắt chức Thượng thư Lục bộ của chúng ta, bằng không sáu người chúng ta cùng tiến lùi."

Vương Tân Chí quyết tâm nói.

Lần này ông thật sự không hề giả vờ, bởi vì trước đó mọi người đã nói, ngày mai vào triều, cùng nhau chống lại bệ hạ, nhất quyết không cho phép xảy ra chuyện như thế này.

Nhất quyết!

Không cho phép!

"Ngay cả phe võ tướng cũng nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể đồng ý."

"Cho nên việc này đơn giản chỉ là chuyện bé xé ra to thôi."

Vương Tân Chí rất tự tin.

Sự tự tin như vậy lại khiến Tôn Tĩnh An thấy nhẹ lòng.

"Ừm, nếu đã như vậy thì làm phiền Vương Nho rồi, ngày mai ta sẽ không vào tảo triều, gần đây ta có một số việc, có thể cũng sẽ không vào triều."

Tôn Tĩnh An khẽ gật đầu.

"Hả? Tôn nho có việc gì?"

Vương Tân Chí có chút hiếu kỳ.

"Đại sự, cụ thể là việc gì thì không thể nhiều lời."

"Nhưng sau khi sự việc này lộ ra, cả thiên hạ sẽ kinh sợ."

Tôn Tĩnh An tự tin vô cùng, đồng thời làm ra vẻ thần bí.

Khiến cho Vương Tân Chí càng thêm tò mò, nhưng Tôn Tĩnh An chết sống không nói, làm hắn có chút khó chịu.

Một khắc sau.

Vương Tân Chí đưa tiễn Tôn Tĩnh An, đồng thời lại bắt đầu viết phong tấu chương thứ tư.

Hắn tin chắc ngay khi mình công bố bốn phong tấu chương này, văn võ bá quan ắt hẳn phải nhìn mình bằng con mắt khác.

Ai nha, vừa nghĩ tới ngày mai vào triều, cả đám bách quan sẽ nhìn mình với sự tôn kính không gì bằng, tâm trạng của Vương Tân Chí bỗng nhiên trở nên vui vẻ.

Cứ như thế.

Mãi cho đến đêm khuya.

Theo một luồng khói trắng từ trường Thủ Nhân bay vào hoàng cung Đại Ngụy.

Một đạo ý chỉ từ trong hoàng cung truyền ra.

Ngày mai vào triều.

Bách quan vào điện.

Khi tin tức này xuất hiện, phe vui vẻ nhất không phải quan viên Lục bộ, mà đại tài mười nước.

Tài tử mười nước vui đến phát khóc, con mẹ nó cuối cùng được vào triều rồi, cứ tiếp tục kéo dài, bọn họ thật sự chịu không nổi.

Ngày hai mươi bảy tháng tám.

Giờ Mão.

Kinh đô Đại Ngụy.

Hôm nay, văn võ bá quan tụ tập bên ngoài hoàng cung.

Trên mặt của thượng thư Ngũ bộ và các đại quốc công liệt hầu đều mang theo ý cười khó mà giải thích. Chỉ có duy nhất Cố Ngôn khi trông thấy Trương Tĩnh và Lý Ngạn Long là có hơi không được thoải mái.

Chỉ có một vài thị lang không rõ tình hình, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Vương Tân Chí là người cuối cùng chạy đến.

Từ sáng sớm hắn đã nghĩ ra cách phát biểu hay hơn, cho nên viết thêm một phong tấu chương, vì vậy đến trễ hơn một chút.

"Xin chào chư vị thượng thư."

Vương Tân Chí chạy đến, sau khi trông thấy Ngũ bộ thượng thư liền khẽ hành lễ.

"Xin chào Vương thượng thư."

Mấy người đáp lễ lại, mà Vương Tân Chí cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Tĩnh.

"Trương thượng thư, mọi việc hành sự theo kế hoạch phải không?"

Vương Tân Chí hỏi.

Nghe thấy lời này, Trương Tĩnh không khỏi liếc nhìn Vương Tân Chí, sau đó hạ giọng nói.

"Như cũ."

Trả lời bằng hai chữ vô cùng đơn giản, khiến cho Vương Tân Chí tràn ngập lòng tin.

Còn Trương Tĩnh lại tưởng là chuyện mà Hứa Thanh Tiêu nói, cho nên đáp lại một chữ ừ.

"Bệ hạ có chỉ, tuyên bách quan vào triều."

Tức khắc, giọng nói chói tai của thái giám vang lên

Bách quan nhộn nhịp vào triều.

Đi thẳng đến bên ngoài điện.

Tâm trạng của Vương Tân Chí bỗng nhiên có hơi hồi hộp.

"Vào điện."

Giọng nói của thái giám lại vang lên.

Văn võ bá quan lần lượt đứng vào hàng ngũ.

Lại nhanh cất bước vào trong cung điện.

Vương Tân Chí ngẩng đầu ưỡn ngực, tấu chương bên trong ống tay áo bị ông ta siết chặt.

Bên trong đại điện.

Nữ đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ.

Nàng lẳng lặng nhìn chăm chú văn võ bá quan, trầm mặc không nói.

Triệu Uyển Nhi đứng ở một bên, cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Thanh âm của bách quan vang lên, cúi mình về phía nữ đế.

"Chúng ái khanh bình thân."

Nữ đế mở miệng.

Đây là phần mở màn rất đỗi bình thường.

Sau đó, Lục bộ thượng thư bắt đầu lần lượt báo cáo quốc gia đại sự.

Vương Tân Chí lại rất bình tĩnh, lúc đến phiên hắn chỉ đại khái báo cáo có một vài ngoại sứ phiên bang hơi cảm thấy bất mãn với việc kéo dài thọ đản, nhưng sự việc vẫn ổn.

Đồng thời lần này ngoại sứ phiên bang dự kiến đưa tặng dê bò ngựa, còn có một số đặc sản, như là bảo thạch ngọc khí, hương liệu tơ lụa v.vv... Tổng cộng lại ước chừng mười bốn triệu lượng bạc trắng, cần phải đáp lễ bao nhiêu.

Đây là một vấn đề lớn.

Mà văn võ bá quan sau khi nghe nói như thế, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Trước giờ ngoại sứ phiên bang đến tặng quà, tổng cộng không quá một hai trăm vạn lượng bạc, cho nên Đại Ngụy trên cơ bản sẽ hoàn trả gấp năm hoặc mười lần, biểu lộ ra quốc lực.

Hiện tại lại đưa tặng đồ vật trị giá đến mười bốn triệu lượng bạc trắng.

Đại Ngụy phải đáp lễ lại như thế nào đây?

Không thể gấp mười lần được, đó chính là một trăm triệu lượng.

Gấp năm lần cũng không có khả năng, bảy mươi triệu lượng, ai kham nổi?

Gấp ba lần còn tạm tàm, nhưng mà vẫn đau ví lắm.

Gấp đôi thì hơi ít.

"Mọi năm đều là một hai triệu lượng, sao năm nay lại nhiều như thế?"

Giọng của Cố Ngôn vang lên, hắn dò hỏi Vương Tân Chí.

"Cố thượng thư, năm nay là tân triều năm thứ nhất, cũng là năm đầu tiên bệ hạ đăng cơ, năm khởi đầu, cho nên sứ thần các phiên bang cho rằng, nên chuẩn bị hậu lễ."

"Việc này, ta cũng bó tay."

Vương Tân Chí nói như thế, quả thực ông không còn cách nào khác, hơn nữa người ta cũng nói rất đúng, nữ đế vừa mới đăng cơ, là tân triều năm thứ nhất, biếu thêm chút quà cũng là biểu thị sự tôn trọng.

Nhưng đây rốt cuộc là tặng thêm quà để bày tỏ tôn trọng, hay là xem Đại Ngụy như heo mập để làm thịt, không biết được.

"Việc này cứ tạm thời gác lại, thọ đản cử hành vào ngày ba mươi, thương nghị trước một ngày là được."

Nữ đế lên tiếng, đừng nhắc việc này nữa, bàn chuyện quan trọng đi.

Quả nhiên, vừa dứt câu, đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.

Bàn xong quốc gia đại sự rồi.

Tiếp sao sẽ bàn chuyện chính sự.

Nữ đế không nói lời nào, bách quan cũng không nói chuyện.

Hai bên đều có vẻ hơi yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này ước chừng kéo dài một lúc, rốt cuộc, Vương Tân Chí có chút không kiềm chế được.

Các ngươi không nói đúng không?

Vậy được, để Vương Tân Chí ta nói.

Bình Luận (0)
Comment