Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 578 - Chương 578: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (6)

Chương 578: Triều Đình Rất Đơn Thuần, Thứ Phức Tạp Chính Là Con Người, Lễ Bộ Thượng Thư Bật Khóc Rồi (6)

Công đầu này thuộc về Vương mỗ ta.

Nghĩ tới đây, Vương Tân Chí chủ động tiến lên, lấy ra tấu chương nói.

"Bệ hạ!"

"Thần, Vương Tân Chí, có lời thượng tấu."

Giọng của Vương Tân Chí vang dội.

"Tấu."

Nữ đế lên tiếng.

Vương Tân Chí trực tiếp lấy ra tấu chương, bắt đầu nói.

"Bệ hạ, thần cho rằng, quan thương quả thật là chuyện hoang đường nhất trần đời, hiện giờ mặc dù quốc khố Đại Ngụy trống rỗng và thiếu ngân lượng, nhưng như thế thì đã sao, cũng không thể khởi xướng việc như vậy."

"Liệt tổ liệt tông vào thời điểm gian khổ hơn cũng chưa từng làm vậy. Thương nhân trong thiên hạ, bản tính trục lợi, nếu cho chúng làm quan chức sẽ khiến lòng dân bất an, khơi dậy lòng oán giận, tổn hại quốc thể."

"Lần này, thần khẩn cầu bệ hạ, vì thiên thu Đại Ngụy, vì liệt tổ liệt tông Đại Ngụy, thu hồi thánh mệnh, hủy bỏ quan thương."

"Nếu bệ hạ không đồng ý, thần, hổ thẹn với tiên đế, hổ thẹn đối với bách tính trong thiên hạ, mong bệ hạ thương sót."

"Mong bệ hạ suy nghĩ lại."

Nói đến đây, Vương Tân Chí đã rơm rớm nước mắt, quỳ trên mặt đất, đặt tấu chương trước mặt, trông có vẻ đứt ruột đứt gan, một lòng vì nước vì dân.

Thời khắc này.

Nữ đế im lặng.

Ngũ bộ thượng thư cũng im lặng.

Phe võ tường cũng im lặng.

Tất cả mọi người đều im bặt, nhao nhao nhìn về phía Vương Tân Chí.

Yên lặng.

Yên lặng.

Cực kỳ yên lặng.

Mọi thứ yên lặng đến mức kỳ quặc.

Chỉ có tiếng khóc thút tha thút thít của Vương Tân Chí.

Trong đại diện, Vương Tân Chí quỳ trên mặt đất, mới đầu hắn còn khóc ra tiếng, nhưng cứ khóc mãi lại phát hiện ra.

Có gì đó sai sai.

Tại sao các ngươi không nói gì? Ta cũng đã bắt nhịp cho các ngươi luôn rồi, bây giờ các ngươi lại bị câm à?

Không nói lời nào? Giả vờ cao thâm?

Vương Tân Chí chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nhìn về hướng văn võ bá quan, lại liếc mắt nhìn bệ hạ.

Tại sao ánh mắt mọi người nhìn mình đều mang theo sự hiếu kỳ?

Vương mỗ nói sai cái gì sao?

Trần thượng thư, ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng, ngươi nhìn ta không nói lời nào làm cái gì?

Cố thượng thư, ánh mắt ghét bỏ của ngươi là có ý gì? Không phả chúng ta đã bàn hôm nay sẽ thượng tấu sao?

Còn nữa, Trương thượng thư, hôm qua không phải ngươi giận tím người nói bệ hạ hồ đồ sao? Sao hôm nay ngươi không mở miệng? Ngươi nói đi, ngươi nói chuyện đi chứ, mới vừa rồi còn không phải ngươi nói mọi việc như cũ sao? Sao ngươi trực tiếp trở mặt làm như không quen biết vậy?

Lý thượng thư, ngươi nhíu mày con mẹ ngươi đấy à? Hôm qua trước khi đi, ngươi còn kéo ta lại nói, việc này là do Hứa Thanh Tiêu giở trò quỷ, bảo ta chết sống không được đồng ý, không thể để cho Hứa Thanh Tiêu làm xằng làm bậy.

Hiện tại ngươi nhìn ta như thế này?

Chu thượng thư, lão phu vất vả tấu chương cả một ngày trời, ngươi không đến nói một dễ nghe thì thôi, ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Ngươi xem thường ai vậy? Có tin ta viết sách mắng ngươi không?

Còn nữa, quốc công, liệt hầu.

Không phải hôm qua các ngươi kêu gào hung tợn nhất sao?

Cái gì mà nhục nhã khi phải hợp tác với đám thương nhân ấy nhỉ? Sao không đứa nào gáy nữa đi?

Này.

Xin chào.

Có ở đó không?

Trả lời một câu đi bạn ơi?

Không ai nói gì phải không?

Giả vờ cao thâm hết chứ gì?

Vương Tân Chí rất mông lung, thậm chí cực kỳ mông lung.

Hôm qua lúc mình rời đi, tất cả mọi người còn cùng chung mối thù, nhưng sao hiện tại mình khơi chuyện lên thì đều câm như hết?

Chẳng lẽ lại là tấu chương ta viết quá hay rồi? Các ngươi ghen ghét với Vương mỗ ta?

Vương Tân Chí không thể hiểu nổi.

Nhưng vào lúc này.

Giọng của Trần Chính Nho vang lên.

"Bệ hạ! Thần cho rằng lời của Lễ bộ thượng thư không đúng, thần, ủng hộ quan thương biến pháp."

Sau khi giọng nói của Trần Chính Nho xuất hiện.

Giọng của những người còn lại cũng vang lên theo.

"Thần, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, đồng ý quan thương biến pháp."

"Thần, Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh, đồng ý quan thương biến pháp."

"Thần, Công bộ thượng thư Lý Ngạn Long, đồng ý quan thương biến pháp."

Thần, Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm, đồng ý quan thương biến pháp."

Ngũ bộ thượng thư lần lượt mở miệng, toàn bộ đồng ý quan thương biến pháp, khiến cho Vương Tân Chí đang quỳ dưới đất càng thêm mông lung.

Không chỉ có như vậy, điều mông lung hơn còn ở phía sau.

"Lão thần cũng cảm thấy quan thương biến pháp cực kỳ hợp lý, bệ hạ thánh minh."

"Thời kỳ phi thường, sử dụng phương pháp phi thường, lão thần cũng cảm thấy thỏa đáng."

"Bệ hạ đăng cơ, thời đại thay đổi, triều đại mới xuất hiện, ắt sẽ có luật lệ riêng, lão thần cũng đồng ý."

"Chúng thần, đồng ý."

An quốc công là người đầu tiên đứng dậy, sau đó mấy vị quốc công lần lượt đứng ra, cũng nhao nhao biểu thị đồng ý.

Lúc này, Vương Tân Chí hoàn toàn trợn tròn mắt.

Giỏi.

Giỏi lắm.

Các ngươi bắt tay lại chơi ta chứ gì?

Hôm qua đã nói cùng nhau không đồng ý, kết quả các ngươi lén thông đồng, cố ý làm ta xấu mặt?

Các ngươi! Các ngươi! Các ngươi!

Thân thể Vương Tân Chí run bần bật, không phải sợ hãi, mà là tức giận.

Ông ta thực sự rất tức.

Hôm qua rõ ràng đều đã nói cùng nhau chống lại bệ hạ, kết quả hôm nay chỉ có một mình mình chống lại?

Hơn nữa vì sao các ngươi đột nhiên thay đổi quyết định?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao không nói cho ta biết?

Để tay lên ngực tự hỏi, Vương Tân Chí đắc tội các ngươi từ khi nào? Vì sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Trong lòng Vương Tân Chí có nhiều cảm xúc lẫn lộn, ông ta thật sự không biết mình bị cô lập từ lúc nào.

Bất giác ông ta muốn khóc.

Triều đình rất đơn thuần, thứ phức tạp là con người.

Các ngươi! Không xứng làm người.

Tay của Vương Tân Chí đang run rẩy.

Mà văn võ cả triều, chỉ có một người có thể hiểu được sự khó chịu của Vương Tân Chí.

Người này chính là… Lý Ngạn Long.

"Vương thượng thư, trẫm hỏi lại ngươi một câu."

"Quan thương biến pháp, được hay không được?"

Đúng lúc này, giọng của nữ đế vang lên, nàng ánh mắt rơi vào trên người Vương Tân Chí, hỏi như vậy.

Khi thanh âm vang lên.

Gương mặt già của Vương Tân Chí sắp bật khóc đến nơi rồi.

Năm tên thượng thư Lục bộ đều đã đồng ý.

Tập thể võ tướng đồng ý.

Việc này còn cần hỏi mình sao?

Mình nói không được, bệ hạ sẽ đồng ý sao?

Việc này không phải là nhục nhã lão phu sao?

Như nếu đổi thành người khác tới hỏi mình, Vương Tân Chí tất nhiên sẽ nhảy dựng lên mắng to một tiếng, nhưng người đặt câu hỏi là Nữ đế.

Đương kim thánh thượng.

Vương Tân Chí chỉ có thể từ tốn cất tấu chương đi, mặt mày như khóc tang.

"Bệ hạ thánh minh! Là thần có thiếu sót."

Vương Tân Chí gần như nghẹn ngào nói.

Bình Luận (0)
Comment