"Đại nhân nói đùa rồi, bản vương đã muốn diệt trừ hắn từ lâu, nhưng vấn đề là hắn ở lì trong kinh đô, muốn ra tay cũng không tiện."
"Còn nữa, hôn quân coi trọng người này, cũng không dễ hạ thủ, nếu thật sự động đến hắn, Đại Ngụy xảy ra đại sự, ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."
"Trừ phi có một lý do cực kỳ hợp lý."
Hoài Ninh thân vương nói như thế.
Làm sao hắn lại không nghĩ đến chuyện diệt trừ Hứa Thanh Tiêu? Chỉ là muốn trừ diệt Hứa Thanh Tiêu, cần có một lý do, một lý do hợp tình hợp lý.
Ám sát là chuyện không thể nào.
Một khi Hứa Thanh Tiêu chết đi, Nữ đế tuyệt đối không thể tha cho bọn họ, đến lúc đó ảnh hưởng đại cuộc, hoàn toàn là lợi bất cập hại.
"Lý do cực kỳ hợp lý?"
"Dị thuật có được tính vào không?"
Nam tử đeo mặt nạ mở miệng, vô cùng thản nhiên nói ra câu này.
"Dị thuật?"
Lần này đến phiên Hoài Ninh Thân vương kinh ngạc.
Ông ta đứng dậy, nhìn về hướng đối phương.
"Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, có nhân chứng."
Nam tử đeo mặt nạ bình tĩnh nói.
"Tu luyện dị thuật? Việc này không có khả năng, hắn thân là chính Nho lục phẩm, sao có thể tu luyện dị thuật?"
Hoài Ninh Thân vương không phải là nói đỡ cho Hứa Thanh Tiêu, mà là không thể nào chấp nhận được việc này.
Ông ta đã gài bẫy Hứa Thanh Tiêu rất nhiều lần, chỉ là Hứa Thanh Tiêu đều tỏ ra không có kẽ hở, không tìm được bất kỳ sơ hở và khuyết điểm nào.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu lại tu luyện dị thuật.
"Nếu như hắn tu luyện dị thuật, vậy thì hắn sẽ chết chắc."
"Nhân chứng ở đâu? Giao cho ta, ta bảo đảm hắn sống không quá mười ngày."
Giọng điệu của Hoài Ninh Thân vương rất dứt khoát.
Tu luyện dị thuật là điều cấm kỵ trong thiên hạ, bất kể là ở Đại Ngụy, hay là ở vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên.
Là điều cấm kỵ trên toàn thiên hạ, không thể cho phép có người tu luyện dị thuật, phát hiện liền giết ngay, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho.
"Yên tâm đừng vội."
"Qua ít ngày nữa, Văn cung Đại Ngụy sẽ chủ động làm khó dễ, mời đến một vị thiên địa đại nho, sau một phen tranh luận sẽ có thể phân biệt thật giả."
"Có điều bây giờ có người còn muốn hợp tác với Hứa Thanh Tiêu, không muốn trở mặt sớm như vậy."
"Nhưng xem tình hình hiện tại, Hứa Thanh Tiêu căn bản chưa ý thức được sự hung hiểm của dị thuật."
"Có lẽ hắn vẫn tưởng rằng có sự bảo vệ của bệ hạ thì cho dù bị phát hiện tu luyện dị thuật, cũng không đến mức phải chết."
"Đáng tiếc a, hắn cái gì cũng tốt, nhưng quá trẻ tuổi, xuất thân lại thấp hèn, bằng không hẳn là hắn phải biết dị thuật đến cùng đáng sợ ra sao."
Nam tử đeo mặt nạ lên tiếng, có vẻ hơi tiếc cho Hứa Thanh Tiêu.
"Có người muốn hợp tác cùng với hắn? Hợp tác cái gì?"
Hoài Ninh thân vương tò mò.
Nhưng mà nam tử đeo mặt nạ lắc đầu nói: "Vương gia, đây không là chuyện mà ngài nên biết."
"Tuy nhiên, không bao lâu nữa, chờ sau khi sứ giả vạn quốc đi rồi, phỏng chừng sẽ là ngày chết của Hứa Thanh Tiêu."
"Diệt trừ kẻ này, ngươi lại thừa cơ làm khó dễ ngăn cản công trình guồng nước, phía trên đã đồng ý yêu cầu của vương gua, có thể sử dụng quân cờ dị tộc."
Hắn nói như thế, đem lại cho Hoài Ninh thân vương một sự an tâm.
"Được."
Hoài Ninh thân vương khẽ gật đầu.
"Được rồi, ta không thể ở lại đây lâu, cáo lui trước nhé, hy vọng lần sau khi gặp lại vương gia đã trở thành hoàng đế Đại Ngụy."
Nam tử đeo mặt nạ khẽ cúi người hành lễ với Hoài Ninh thân vương, sau đó bóng dáng của hắn ta liền biến mất ngay tại chỗ.
Đúng vậy, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Là bản lĩnh của vô thượng tiên gia.
Còn Hoài Ninh thân vương cũng đáp lễ lại, chỉ là đợi sau hắn đi khuất, Hoài Ninh thân vương lại chìm vào trong suy tư.
Rất nhanh sau đó.
Một tin tức được truyền ra từ hoàng cung.
Thái Bình thi hội kết thúc trong ngày hôm nay.
Ba mươi tháng tám, thọ đản của bệ hạ.
Tin tức được truyền ra làm cho đám tài tử mười nước lần lượt vui đến phát khóc, những ngày qua bọn họ đã chịu đựng đủ sự khinh bỉ và mỉa mai ở Đại Ngụy.
Vốn còn tưởng rằng mấy ngày trước bọn họ có thể rời đi rồi, nhưng không ngờ triều chính Đại Ngụy lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên bọn họ bắt buộc phải ở lại Đại Ngụy thêm mấy ngày.
Thậm chí bọn họ đã nghĩ có phải kinh tế của Đại Ngụy đã lụi tàn thật rồi, cố ý bắt bọn họ ở lại tiêu phí?
Nhưng dù sao thì cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Rốt cuộc bọn họ đã có thể trở về nhà.
Chỉ là rất nhanh, một tin đồn khác xuất hiện trong kinh đô Đại Ngụy.
Vào bữa tiệc kết thúc Thái Bình thi hội, Hứa Thanh Tiêu vẫn sẽ làm thơ, với mong muốn kết thúc được viên mãn.
Tin tức này rõ ràng là lời đồn, bởi vì Hứa Thanh Tiêu căn bản chưa bao giờ nói như thế.
Nhưng dân chúng mặc kệ điều này, mọi người đều tin chắc rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ lại làm ra một bài thơ lưu danh thiên cổ trong bữa tiệc kết thúc.
Lý Thủ Minh đặc biệt được mời ra ngoài, bị mấy trăm tên văn nhân vây quanh dò hỏi xem tin tức này là thật hay giả.
Lý Thủ Minh nói mình không biết gì hết, cho nên chạy đi hỏi thử Hứa Thanh Tiêu, sau khi nhận được câu trả lời liền đi báo cho mọi người biết đây chỉ là một tin đồn.
Nhưng tất cả mọi người đều không tin.
Thay vào đó lại cảm thấy Lý Thủ Minh đang che giấu riêng, thậm chí một số người có vẻ hơi cáu, cảm thấy sau khi Lý Thủ Minh trở thành chính nho rồi thì hơi xem thường mọi người.
Lời này khiến cho Lý Thủ Minh hơi khó chịu.
Vốn dĩ chỉ có chút khó chịu, nhưng không ngờ mọi người còn không để cho mình đi, một hai phải hỏi cho ra nhẽ.
Cứ phải nói mình đang xem thường bọn họ.
Trong cơn nóng giận, Lý Thủ Minh mở miệng nói câu.
"Được được được, nói cho các ngươi biết, nói cho các ngươi biết, bữa tiệc lần này, lão sư quả thực đã chuẩn bị một bài thơ, hơn nữa khi bài thơ ra mắt chỉ sợ sẽ dẫn tới một dị tượng lớn hơn."
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sốt.
Không đến nửa canh giờ đã lan truyền khắp cả kinh đô, hơn nữa tin đồn trước còn khoa trương hơn tin đồn sau.
"Đêm nay mọi người tuyệt đối đừng nên uống rượu, Hứa đại nhân sắp làm thêm bài thơ nổi danh thiên cổ trong thịnh yến, đừng bỏ lỡ nhé."
"Các vị, các ngươi nhất định đừng bỏ qua đêm nay, tin tức đáng tin cậy, tối nay Hứa đại nhân sắp làm một bài thơ còn tuyệt vời hơn bài thơ nổi danh thiên cổ."
"Tối nay Hứa Thủ Nhân, Hứa đại nhân, Hứa Vạn Cổ sắp làm một bài thơ tuyệt thế, sẽ vang danh thiên hạ."