Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 584 - Chương 584: Lại Muốn Ta Làm Thơ? Có Phiền Hay Không! Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Ngầu Lòi! (5)

Chương 584: Lại Muốn Ta Làm Thơ? Có Phiền Hay Không! Hứa Thanh Tiêu Giả Vờ Ngầu Lòi! (5)

Từng lời đồn xuất hiện.

Cho nên đã có không ít bách tính đi chiếm chỗ ngồi.

Thậm chí chuyện này đã truyền đến tai rất nhiều quý tộc ở Đại Ngụy, rất nhiều quý tộc đã xuất phát trước một canh giờ, sợ sẽ bỏ lỡ.

Trong phút chốc, lời đồn nổi lên từ khắp nơi, khiến cho đám đại tài mười nước có chút sợ hãi.

Bảy bài thơ trấn quốc của Hứa Thanh Tiêu, tài hoa ba ngàn dặm, vẫn còn đang treo lơ lủng trên vòm trời Đại Ngụy.

Bọn họ không thể quên được việc này.

Nghĩ đến mấy ngày trước bị Hứa Thanh Tiêu vả mặt, ngày hôm nay lại phải đi ăn vả.

Bọn họ thật sự không thể chịu đựng được.

Trong phút chốc, đám đại tài mười nước nghĩ ra đủ mọi biện pháp, người giả bệnh thì giả bệnh, người trật chân thì trật chân, người tiêu chảy thì tiêu chảy, nói tóm lại, đã xuất hiện đủ loại lý do quái đản.

Đại tài mười nước có ý đồ mượn việc giả bệnh để trốn tránh Thái Bình thi hội.

Đáng tiếc, bách tính Đại Ngụy đã nhìn thấu mọi việc từ lâu, bèn lôi kéo ép buộc đại tài mười nước đi tham gia.

Ngươi nói ngươi bị bệnh? Trực tiếp mời lang trung đi theo, chẩn bệnh tại chỗ, nếu giả bệnh, ha ha, vậy thì sẽ bị rêu rao khắp nơi, nếu bệnh thật cũng chả hề gì, chúng ta khiêng ngươi đến Ly Dương cung.

Nói tóm lại, muốn trốn tránh? Không có cửa.

Trong cung Đại Ngụy.

Trong Dưỡng Tâm điện.

Nữ đế đã mặc một chiếc long bào phù hợp, nàng thân là nữ đế Đại Ngụy, tất nhiên phải tham dự ngày cuối cùng của Thái Bình thi hội.

Đúng lúc này, Triệu Uyển Nhi đang trang điểm sửa soạn cho nữ đế, nhìn qua nữ đế trong gương, Triệu Uyển Nhi không tự chủ được nói.

"Bệ hạ, dung mạo của người đúng là đệ nhất thiên hạ, này Hứa Thanh Tiêu quả là không hiểu chuyện, cũng không biết làm một câu thơ tặng bệ hạ."

Triệu Uyển Nhi mở miệng, nàng ngắm dung mạo của nữ đế, không cần tô son trát phấn, lại trông vô cùng xinh đẹp.

"Nói bậy."

"Tài năng của Hứa ái khanh là vì nước vì dân, làm thơ tặng trẫm, chẳng phải là lãng phí tài năng sao?"

Nữ đế nói năng điềm đạm, nhẹ nhàng dạy dỗ Triệu Uyển Nhi một tiếng.

"Đúng thế, đúng thế, bệ hạ dạy phải."

"Có điều, nô tỳ nghe nói, hôm nay Hứa đại nhân có chuẩn bị bài thơ tuyệt thế, không biết là thật hay giả."

Triệu Uyển Nhi tiếp tục mở miệng, kể lể mấy chuyện ở kinh đô.

"Bài thơ tuyệt thế? Trên đời này ở đâu ra bài thơ tuyệt thế."

Nữ đế mở miệng, chỉ nghe qua danh từ tuyệt thế, nhưng chưa từng nghe nói qua bài thơ tuyệt thế, thiên cổ đã là giới hạn cuối cùng rồi.

"Nô tỳ cũng không rõ, nhưng với sự tài hoa của Hứa đại nhân, e rằng ngày hôm nay sẽ không được yên ổn."

Triệu Uyển Nhi nghiêm túc nói.

"Ngươi đó."

"Một câu Hứa đại nhân hai câu Hứa đại nhân."

"Trẫm ban hôn cho ngươi, ngươi lại không muốn."

"Nhìn ngươi như thế này, chẳng lẽ đã động lòng rồi?"

Nữ đế nói như thế.

Còn Triệu Uyển Nhi lập tức lắc đầu.

"Bệ hạ, nô tỳ cả đời này bằng lòng hầu hạ bên cạnh người, sẽ không lấy chồng."

Triệu Uyển Nhi nghiêm túc nói.

Nữ đế lại mỉm cười: "Trên đời này làm gì có nữ tử không chồng?"

"Thôi vậy, không nói việc này, tí nữa đi sớm một chút, cũng có thể về sớm xử lý việc công."

Nữ đế vốn muốn nói thêm về chuyện trai gái, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ không tiếp tục nói nữa.

"Vâng, bệ hạ."

Triệu Uyển Nhi nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc trang điểm cho nữ đế.

Cứ như thế.

Mãi cho đến giờ Dậu.

Ly Dương cung.

Thái Bình thi hội.

Ca vũ nhảy múa, ao rượu rừng thịt, tuyệt sắc nhân gian tụ tập, tài tử các nước chen chúc.

Trên mặt tài tử và bách tính Đại Ngụy đều là niềm vui hân hoan.

Còn tài tử mười nước lại yên lặng lạ thường, trông có vẻ tâm trạng nặng nề.

Không phải bọn họ sợ Hứa Thanh Tiêu đến đây và lại làm bài thơ thiên cổ, mà là mấy ngày bọn họ trước cưỡng ép mở thư của Hứa Thanh Tiêu có nói một câu.

Phải quỳ xuống dập đầu với Hứa Thanh Tiêu.

Như nếu hôm nay Hứa Thanh Tiêu đến đây, văn nhân Đại Ngụy nhất định sẽ làm khó dễ, trong phút chốc, bọn họ thực sự không biết nên đối phó như thế nào.

Quỳ xuống dập đầu thật, mất hết mặt mũi.

Không quỳ xuống dập đầu, nói không giữ lời.

Bất kể như thế nào đều là chuyện mất mặt.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, hôm nay Hứa Thanh Tiêu không muốn dự tiệc.

Cũng chính vào lúc này.

Trên bữa tiệc.

Khi một giọng nói vang lên, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua.

"Bệ hạ giá lâm."

Giọng nói chói tai vang lên.

Bất kể là Lục bộ thượng thư hay đại nho Văn cung, tất cả những có mặt đều ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn nữ đế chậm rãi xuất hiện.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Từng tiếng hô vang lên, tất cả mọi người đều cúi gập mình về hướng nữ đế.

"Miễn lễ."

"Trong buổi thịnh yến hôm nay không có tôn ti."

Nữ đế mở miệng.

Một khắc sau, nữ đế ngồi trên long ỷ, ca vũ tấu lên, mọi thứ lại hoan hỉ như cũ.

Nhưng đã hai canh giờ trôi qua.

Lúc này vang lên không ít tiếng xầm xì.

"Tại sao Hứa đại nhân còn chưa tới?"

"Qua hai canh giờ nữa, yến hội sẽ kết thúc? Vì sao Hứa đại nhân còn chưa tới?"

"Đúng vậy, tại sao Hứa đại nhân không đến chứ?"

Tiếng bàn tán của dân chúng lần lượt vang lên.

Mọi người đều có chút hiếu kỳ, vì sao Hứa Thanh Tiêu đến trễ như vậy?

Thậm chí trên bữa tiệc, đám Lục bộ Thượng thư cũng có chút hiếu kỳ.

Ngay cả nữ đế cũng không khỏi hiếu kỳ nói.

"Vì sao Hứa ái khanh không đến?"

Nàng dò hỏi.

"Bẩm bệ hạ, đã phái người đi gọi Hứa thị lang."

Lý Chính Nho lên tiếng trả lời, báo cho nữ đế biết đã phái người đi.

"Ừ."

Nữ đế gật gật đầu.

Cũng không nói gì thêm.

Ngay lúc này.

Học đường Thủ Nhân.

Lý Thủ Minh buồn bực nhìn Hứa Thanh Tiêu.

"Lão sư, hôm nay là ngày cuối cùng của Thái Bình thi hội, người cũng không tới sao?"

"Bệ hạ cũng đến, nếu ngài không đi chẳng phải rất đáng tiếc sao?"

Lý Thủ Minh có chút buồn bực.

Hắn không biết lão sư của mình có biết làm thơ hay không, nhưng hắn cảm thấy ngày cuối cùng của Thái Bình Thi Hội, Hứa Thanh Tiêu không thể nào không đi tham gia?

Thật sự không ngờ, khi mình dò hỏi Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu lại nói không đi?

Hoàng đế cũng đến rồi, mà người không đi?

Sư phụ, biết người kiêu ngạo, nhưng không cần phải kiêu ngạo như vậy.

"Có gì đáng tiếc chứ."

"Việc nên làm đều đã làm rồi, chẳng lẽ tài tử mười nước lại bắt đầu kêu gào rồi?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Hiện giờ hắn còn rất nhiều việc chưa làm, lấy đâu ra thời gian tham gia Thái Bình thi hội gì đó.

Ngày mai còn phải gặp mặt Tam thương.

Mình nhất định phải suy nghĩ xong tất cả chi tiết, thật sự không có thời gian tham gia.

Lại nói, bảy bài thơ nổi danh ngàn năm còn chưa đủ sao?

Còn muốn ta như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment