"Vậy thì không có, văn nhân mười nước rất ngoan ngoãn, không nói một câu nào."
"Chủ yếu là, hiện tại bách tính trong kinh đô đều nói, hôm nay ngài sẽ lại làm thơ, đọc diễn văn kết thúc bữa tiệc."
"Mọi người còn đang đợi đấy, bây giờ ngài nói không đi. . . Việc này khó tránh khỏi có chút."
Lý Thủ Minh thận trọng nói.
Hứa Thanh Tiêu: ". . ."
"Ai nói?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Không phải ta, lão sư, ta không phải loại người như vậy."
Lý Thủ Minh lắc đầu.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Phụng mệnh Trần thượng thư, mời Hứa đại nhân đến Thái Bình thi hội, Trần thượng thư nói, hôm nay bệ hạ đã đến rồi, Hứa đại nhân đừng hòng chối từ."
Âm thanh vang lên tới từ Ly Dương cung.
Nghe xong lời này, lông mày Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu chặt.
Lại phải làm thơ.
Lại phải dự tiệc.
Các ngươi có thấy chán không.
Ối giời.
Hứa Thanh Tiêu thật sự cảm thấy phiền phức.
Sao mà có mỗi một việc lại cứ dây dưa không dứt thế.
Thái Bình thi hội kết thúc sớm vài ngày không được sao, một hai phải kéo dài.
Một hai phải làm bữa tiệc kết thúc.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi đứng dậy.
"Lão sư, ngài đi đâu đấy?"
Lý Thủ Minh hỏi một câu không nên hỏi.
"Còn có thể đi đâu, dự tiệc làm thơ."
Hứa Thanh Tiêu có hơi mất hứng.
Đồng thời đi ra bên ngoài.
Thấy Hứa Thanh Tiêu hướng về hướng Thái Bình thi hội, Lý Thủ Minh lập tức theo đuôi.
Lại như ngày hôm đó, bách tính trên đường vừa nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tới, lần lượt nhường đường.
Bước chân của Hứa Thanh Tiêu cũng rất nhanh.
Khiến cho người ta có cảm giác vô cùng gấp gáp.
Không đến hai khắc đồng hồ.
Hứa Thanh Tiêu đi tới Ly Dương cung.
"Hứa đại nhân tới."
"Hứa Vạn Cổ đến rồi, mọi người mau nhìn đi."
"Ta nói mà, làm sao Hứa đại nhân lại vắng mặt được chứ."
"Ha ha ha, các ngươi mau nhìn sắc mặt của đám tài tử mười nước, đen thui rồi."
Vừa thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, dân chúng không khỏi hò reo vui vẻ.
Còn Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi vào trong yến hội.
Hướng về phía nữ đế mở miệng.
"Thần, Hứa Thanh Tiêu, xin chào bệ hạ."
Trên yến tiệc.
Nữ đế khẽ gật đầu.
"Ái khanh miễn lễ, trên yến tiệc vui vẻ, không có tôn ti."
Nàng vẫn mở miệng nói với Hứa Thanh Tiêu rằng trên thịnh yến không có tôn ti.
Vừa dứt câu, Hứa Thanh Tiêu cũng nhìn lướt qua đại tài mười nước, đám người đối diện cúi đầu không nói lời nào.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì, trực tiếp đi đến phía trước, có thái giám nâng giấy bút.
Hứa Thanh Tiêu cầm bút, nhanh chóng viết chữ.
"Cực yến truy lãnh tán, bình kiều bộ nguyệt hồi."
"Sênh ca hồi viện lạc, đăng hỏa hạ lâu đài."
(Cuộc vui dứt, tiệc tan,
Qua cầu cùng trăng vàng.
Về viện sênh réo rắt,
Xuống lầu đèn sáng choang.)
Khi Hứa Thanh Tiêu đặt bút, ánh sáng màu vàng lại hiện ra lần nữa, trong phút chốc, mọi người không khỏi lại nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng ngay lúc này, Hứa Thanh Tiêu buông bút lông trong tay xuống, nhìn về hướng nữ đế mở miệng nói.
"Bệ hạ, thơ đã làm xong, thần còn có chuyện quan trọng nên sẽ không nán lại."
Nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu không khỏi quay người rời đi, làm mọi người sững sờ triệt để.
Thật sự sững sờ.
Chỉ có vậy?
Chỉ có vậy?
Chỉ có vậy?
Tất cả mọi người đều chờ mong ngươi tiếp tục giả vờ ngầu lòi đấy?
Kết quả ngươi tùy tiện viết một bài thơ, hơn nữa còn là nửa bài, sau đó đi luôn?
Hứa Thanh Tiêu, ngươi có thể đừng ngông cuồng như vậy không?
Đại ca, ngươi có việc gấp gáp đến mức như vậy? Hoàng đế cũng tới rồi, ngươi lại vội vã rời đi?
Đám người rất kinh ngạc.
Đồng thời rất mơ hồ.
Ai mà ngờ được Hứa Thanh Tiêu lại xuất hiện và rời đi với hình thức như thế này.
Kỹ thuật giả vờ ngầu lòi này, quả nhiên là người hàng đầu thiên cổ.
Ở đâu ra có người lại như vậy.
Ở đâu ra có người dám như vậy.
Đường đường là Nữ đế Đại Ngụy cũng tới rồi, người ta đã ngồi yên ở chỗ này đợi kết thúc.
Ngươi lại muốn đi?
Ngươi còn có giá hơn hoàng đế sao?
Mọi người chợt câm nín, cũng không dám nói gì.
Hiện tại ai dám đắc tội Hứa Thanh Tiêu? Đại tài mười nước? Quên đi? Đại nho Văn cung? Được rồi đó!
Đặc biệt là Nữ đế thế mà còn không nói Hứa Thanh Tiêu?
Mọi người lại càng không dám nói gì.
Nhưng ngay lúc này, có người không khỏi mở miệng.
"Tại sao chỉ mới viết có một nửa?"
Giọng nói vang lên, đó là giọng của một đại tài mười nước, nhưng hắn ta lại không phải đang châm chọc Hứa Thanh Tiêu, mà đơn thuần chỉ là hiếu kỳ.
Dù sao hắn phát hiện ra bài thơ của Hứa Thanh Tiêu chỉ mới viết một nửa.
Khi giọng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu liền dừng bước.
Trong phút chốc, đại tài mười nước đều đồng loạt sửng sốt, cả đám nhìn về phía người kia, trong lòng giận dữ.
Ngươi ăn no rảnh rỗi đi trêu chọc hắn làm cái gì?
Người ta viết một nửa thì viết một nửa, liên quan gì đến ngươi?
Ngươi có bị bệnh không đấy?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, tên này lập tức cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
"Viết một nửa, là do Hứa mỗ không muốn dẫn đến dị tượng gì, tránh cho có người không thoải mái."
"Còn nữa, Hứa mỗ nghe nói, các ngươi muốn dập đầu với Hứa mỗ."
"Nhưng niệm tình chúng ta đều là người đọc sách, dập đầu thì thôi khỏi, ngày mai trước khi các ngươi rời đi, mỗi người viết một tờ giấy cam đoan."
"Ta sẽ bảo học trò của Hứa mỗ báo cho các ngươi biết nên viết như thế nào, viết giấy cam đoan rồi rời khỏi Đại Ngụy. Không viết cũng được, tới học đường Thủ Nhân dập đầu với ta một cái."
"Bệ hạ, thần đi nhé."
Hứa Thanh Tiêu tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Nói xong lời này, trực tiếp rời đi.
Mang lại cho người ta cảm giác . . . Vội vàng đi đến cuộc hẹn khác.
Đúng là. . . chưa từng thấy bao giờ.
Dù là Nữ đế ở bên trên yến tiệc, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu hành động như vậy, cũng có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là khi Hứa Thanh Tiêu làm một nửa bài thơ, nói không là không muốn dẫn đến dị tượng trên thiên hạ gì.
Câu nói này quả thực có hơi làm màu.
Nhưng không có ai dám chất vấn.
Bởi vì người chất vấn đều bị Hứa Thanh Tiêu vả cho sưng mặt.
Cứ như thế.
Hai canh giờ sau.
Thái Bình thi hội kết thúc.
Không rõ có viên mãn hay không, nhưng đại tài mười nước nhất định không được thoải mái.
Thái Bình thi hội kết thúc rồi.
Dân chúng trở về, tiêu hao một chút sức lực thừa thải cuối cùng.
Kinh đô Đại Ngụy hoàn toàn an tĩnh trở lại.
Chỉ là, mãi cho đến giờ Thìn.
Vạn dặm không mây.
Một bóng người xuất hiện ở bên ngoài Hình bộ.
Là Trình Lập Đông.
Trên tay y cầm một phần hồ sơ.
Nói một cách chính xác hơn là đơn kiện.