Kinh đô Đại Ngụy.
Hình bộ.
Bóng người Trình Lập Đông xuất hiện ngay tại đây, trên tay cầm một phần hồ sơ.
Sắc mặt y lạnh lùng.
Khi gần đến giờ, liền đi vào Hình bộ.
Đi vào một phòng chủ sự ngẫu nhiên.
Bởi vì hình tượng của Trình Lập Đông có chút không tầm thường, nhìn qua liền biết không phải lão bách tính, lại thêm vừa mới điểm danh, mọi người cũng không dám chăm chú quan sát Trình Lập Đông.
Bước vào phòng chủ sự.
Chủ sự trong phòng đang sắp xếp một số hồ sơ.
Ngay sau đó, Trình Lập Đông trực tiếp đặt hồ sơ trên tay xuống trước mặt hắn, rồi nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Giao phần hồ sơ này cho Hình bộ Thượng thư, ta muốn báo án."
Trình Lập Đông mở miệng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
Còn người đối diện lại không khỏi cau mày.
Giao hồ sơ vụ án cho Hình bộ thượng thư? Khẩu khí của ngươi lớn quá nhỉ, ngươi là ai? Hình bộ thượng thư bận rộn trăm công ngàn việc, mỗi ngày có bao nhiêu việc cần phải xử lý, có ở đây làm việc cho ngươi đấy à?
Người đối diện cau mày nghĩ như thế.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, giọng của Trình Lập Đông tiếp tục vang lên.
"Xem hồ sơ trước đi, xem xong rồi lại nói sau."
Trình Lập Đông tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không hề quậy phá hay tức giận.
Người đối diện khẽ cau mày, sau đó tiếp nhận hồ sơ, chỉ là sau khi xem lướt qua hồ sơ, sắc mặt liền thay đổi.
【 Trình Lập Đông phủ Nam Dự, cáo trạng Hứa Thanh Tiêu lén học dị thuật 】
Đây là tên hồ sơ.
Chỉ với cái tên này thôi đã dọa cho người đối diện trợn tròn mắt.
Cáo trạng Hứa Thanh Tiêu?
Hứa Thanh Tiêu là ai?
Đại tài tuyệt thế của Đại Ngụy hiện giờ.
Người được bệ hạ coi trọng, Lục bộ tín nhiệm, võ tướng bầu bạn, tài hoa ngàn năm có một, an bang định quốc.
Nhân vật như vậy còn chói mắt hơn cả sao trời, sáng rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Còn mình thì sao? Không bằng một hạt bụi, kết quả lại giao hồ sơ vụ án như vậy cho chính mình?
Có ai mà không giật mình?
"Hứa Thanh Tiêu này là ai?"
Hắn nuốt nước bọt, vô thức tin rằng đây chỉ là người trùng tên trùng họ.
"Kinh đô Đại Ngụy còn có người thứ hai tên Hứa Thanh Tiêu sao?"
"Giao phần hồ sơ này cho Hình bộ thượng thư đi, nếu Hình bộ Thượng thư thụ lí, ngươi cứ việc đến khách điếm Duyệt Lai ở con phố phía bắc tìm ta."
Trình Lập Đông nói đến đây, rồi quay người đi ra khỏi Hình bộ.
Đợi sau khi Trình Lập Đông đi khuất.
Tên chủ sử không khỏi đưa mắt nhìn vào phần hồ sơ này, hắn muốn xem thử trong đó có nội dung gì.
Nhưng ngay khi hắn cầm lên lại lập tức nhận ra điểm kinh hoàng.
Bất kể là thật hay giả thì sự việc liên quan tới Hứa Thanh Tiêu, cũng không có bất cứ sự liên quan nào đến một tên chủ sự nhỏ bé như mình, nếu như xem thử có khả năng sẽ rước họa vào thân.
Trả giá bằng mạng sống.
Nghĩ tới đây, hắn không dám động vào phần hồ sơ này.
Thay vào đó, thành thật đứng dậy đi giao phần hồ sơ này cho Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh.
Thái Bình thi hội kết thúc rồi, Tâm trạng Trương Tĩnh rất vui vẻ, không nhắc tới chuyện Đại Ngụy vừa hoàn thành một việc lớn, quan trọng nhất chính là hiện giờ Hình bộ thu vào thêm hai mươi triệu lượng bạc trắng.
Số tiền này hoàn toàn có thể cải thiện những ngày tháng nghèo túng của Hình bộ.
Sau này đi công tác, cũng không đến nỗi không vào trọ được khách điếm tốt.
Có tiền làm việc, con người cũng thoải mái rất nhiều.
Không sai, vừa tới phòng thượng thư liền gọi tả hữu thị lang tới, sau đó bắt đầu phê duyệt tiền.
Có tiền rồi, tiếng nói cũng lớn hơn nhiều, trước kia có những chủ đề muốn trốn tránh khi nghe thấy, hiện tại cũng không cần trồn nữa.
"Cái gì? Phí lữ hành một trăm dặm chỉ năm lượng bạc? Để ta cho thêm, thêm thành mười lăm lượng, có phụ cấp."
"Hả? Không có ai muốn nhận vụ án ngoài phạm vi một ngàn dặm? Ra thông báo, tăng thêm ba mươi lượng xem như là phụ cấp, lại thêm năm lượng bạc, xem như tiêu phí."
Trong phòng thượng thư.
Trương Tĩnh ra lệnh.
Cuối cùng cũng hất hàm thẳng lưng được một lần.
Trương Tĩnh biết tất cả mọi việc đều phải cảm tạ Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như không có Hứa Thanh Tiêu, Hình bộ cũng không có hào khí như hiện tại.
"Ôi, vì sao Thủ Nhân không xuất hiện sớm một chút, nếu xuất hiện sớm một chút thì Hình bộ đã không khổ như thế này."
Trương Tĩnh thầm cảm khái.
Còn tả hữu thị lang đã cười đến đầy mặt gió xuân.
"Chậc chậc, Thủ Nhân quả nhiên biết nhớ ân, biết phân bổ chi phí cho Hình bộ chúng ta, tốt, tốt, may mà ta đã không đắc tội hắn."
Phùng Kiến Hoa mở miệng, cười ha hả nói.
Chỉ là vừa thốt ra lời này, Lý Viễn không khỏi lên tiếng.
"Ngươi có ý gì? Nói nghe như thể ta từng đắc tội với hắn vậy."
Lý Viễn có chút không vui.
"Đắc tội hay không đắc tội, ngươi tự hiểu mà."
Phùng Kiến Hoa hừ nhẹ một tiếng.
"Hừ, còn không phải là ý của thượng thư đại nhân sao, nếu không, ta sẽ làm như thế sao?"
Lý Viễn nghĩ đến việc này, không khỏi mở miệng, vứt nồi cho Trương Tĩnh.
Chỉ là vừa nói lời này, Trương Tĩnh có vẻ không được vui.
"Lý thị lang, ngươi nói chuyện chú ý chút đi, thượng thư ta bảo ngươi đi gây chuyện với Thủ Nhân hồi nào? Là các ngươi tự ra chủ trương, dù sao ta chưa từng nói như vậy."
Lúc này Trương Tĩnh nhất định không thể nhận lấy cái nồi này.
Liên quan gì đến ta?
Nghe vậy, Lý Viễn nổi giận rồi, tên này giỏi lắm, hiện tại chơi chiêu này với ta?
Mặc dù Trương Tĩnh người không nói, nhưng việc mọi người cùng làm, trong lòng ngươi đều biết rõ nhé.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vang lên.
"Thượng thư đại nhân, có việc gấp."
Khi giọng nói vang lên, Trương Tĩnh không khỏi đứng dậy.
"Là Thủ Nhân tới rồi sao?"
Trên mặt hắn ta tràn ngập sự mong đợi.
"Không phải, có việc gấp."
Người đối diện cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói có chuyện gấp.
Nhưng vừa thốt ra lời này, Trương Tĩnh tò mò rồi.
"Vào đi."
Hắn ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh.
Rất nhanh, chủ sự Hình bộ đẩy cửa vào, nhìn thoáng qua Trương Tĩnh cùng hai vị thị lang, ngay lập tức cung kính cúi đầu.
"Xin chào Trương thượng thư, xin chào tả hữu thị lang đại nhân."
Hắn mở miệng, nói như thế.
"Chuyện gì?"
Trương Tĩnh nhíu nhíu mày, vẫn còn có chút quan uy.
Hứa Thanh Tiêu là đại tài, có ngạo khí làm vốn riêng, nhưng hắn ta thân làm Thượng thư không thể nào không có lấy một chút uy nghiêm.
"Đại nhân, ngài xem."
Người đối diện hồ sơ giao cho Trương Tĩnh, tả hữu thị lang cũng có chút hiếu kỳ, tại sao lại giao hồ sơ cho thượng thư đại nhân?
Việc này có chút không hợp quy củ?
Nhưng hai người thân là thị lang, có thể ngồi vào vị trí này, cũng có bản lãnh riêng, đương nhiên sẽ không nói lung tung.