Cho nên chừng một ngàn quốc gia trở xuống cũng không nhằm nhò gì, phần lớn đều là bộ lạc nhỏ, bọn họ thật sự không dám có ý kiến với Đại Ngụy điều gì. Còn một số quốc gia tương đối mạnh, ví như Trần quốc, Đường quốc cũng không có gan gây chuyện với Đại Ngụy.
Đơn giản chỉ là thanh danh khó nghe chút thôi.
Nhưng trách được ai? Còn không phải tự bản thân nghĩ ra ý tưởng tệ hại này sao. Cứ tặng quà như thường lệ đi, ta cũng sẽ đáp lễ theo thường lệ, mọi người cùng nhau vui vẻ, một hai phải coi Đại Ngụy như con heo mập, vậy thì ngại quá, phải để ngươi mở mang một chút cái gì gọi là giả heo ăn thịt hổ.
Đương nhiên, Vương Tân Chí cũng không hoàn toàn đồng ý yêu cầu của Hứa Thanh Tiêu. Có một số tiểu quốc, đưa tặng quà ở mức hợp lý, hắn sẽ đưa lại số tiền đền bù nhất định, nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại không phải lúc đền bù, tất cả mọi người nên công bằng như nhau, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện mất.
"Ừm, những gì Thủ Nhân nói phù hợp tính tình với tính tình của lão phu. Thể diện của Đại Ngụy là dựa vào đao binh, chứ không phải tiền bạc. Trước kia đám sứ thần cứ hở tí là tặng này tặng kìa, không phải là muốn gạt tiền sao?"
"Hiện tại có Thủ Nhân quản lý rồi, chúng ta quả thực trút bớt được nỗi lo, nhưng mà các ngươi có nhận ra điều gì không, Thủ Nhân vào triều đường mới không đến ba tháng đã nhận được sự ủng hộ của lục bộ, bao gồm cả phe võ tướng cũng rất có hảo cảm đối với hắn, chậc chậc, Thủ Nhân quả nhiên là kỳ tài ngút trời, không chỉ có tài hoa, hơn nữa còn có thể như cá gặp nước trong triều đình."
Binh bộ thượng thư mở miệng, hắn tỉ mỉ đánh giá Hứa Thanh Tiêu một phen.
Đây là lời nói thật lòng.
Quả thực khi vừa nói xong, ngoại trừ Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh vẫn luôn tỏ ra nặng trĩu tâm sự, những người còn lại đều không khỏi gật gật đầu.
Đúng vậy, từ khi Hứa Thanh Tiêu vào triều đến hiện tại, cũng chưa đến ba tháng.
Vẻn vẹn chỉ trong ba tháng, Hứa Thanh Tiêu từ một tên văn nhân vô danh, nhảy lên trở thành tuấn tài đứng đầu Đại Ngụy.
Khoan hãy nói đến tài năng văn chương bay bổng, Hứa Thanh Tiêu lại càng khéo léo linh hoạt trong việc triều chính. Đầu tiên vào Hình bộ, theo lý đều sẽ bị chèn ép một phen, kết quả Hứa Thanh Tiêu bị lật ngược tình thế.
Sau khi đại náo Hình bộ, lục bộ không một ai dám trêu vào hắn, về phần sự tình phía sau cũng cần kể chi tiết.
Nhưng trong lúc bất tri bất giác, Hứa Thanh Tiêu đã có uy tín cực cao tại Hình bộ. Nay lại vào Hộ bộ giúp vương triều Đại Ngụy kiếm được rất nhiều tiền, trên dưới Hộ bộ có ai không tôn trọng Hứa Thanh Tiêu?
Có ai không khen ngợi tài năng của Hứa Thanh Tiêu?
Còn Lại bộ Trần Chính Nho cũng khỏi phải nói, từ khi sau Hứa Thanh Tiêu lên tiếng vì người dân, Trần Chính Nho đã rất có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu.
Công bộ Lý Ngạn Long, kỳ thật vẫn ổn, dù sao công trình guồng nước của Hứa Thanh Tiêu thật sự khiến ông ta kính nể. Bình thường phàn nàn vài câu, cũng là thói quen của trưởng bối đối với vãn bối mà thôi.
Binh bộ thì không cần phải nói luôn, phe võ tướng vốn đã sẵn có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu, nếu như không phải không được Bắc phạt, Hứa Thanh Tiêu phỏng chừng đã đổi phe từ lâu rồi.
Đương nhiên nếu bắc phạt thật thì Hứa Thanh Tiêu phỏng chừng càng như cá gặp nước ở Binh bộ.
Từ tác phong hành sự của Hứa Thanh Tiêu sẽ có thể nhìn ra, Hứa Thanh Tiêu cũng không phải loại người lương thiện. Thật sự xảy ra chiến tranh, tuyệt đối không phải người chỉ hiểu điều binh trên giấy.
Cuối cùng chỉ còn Lễ bộ.
Bộ này không quan trọng, Lễ bộ có thích hay không cũng chả sao, cho dù lăn lộn đến đâu đi chăng nữa cũng không thể vào Lễ bộ.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của năm vị thượng thư, cảm giác của Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí đối với Hứa Thanh Tiêu vẫn thuộc mức không ổn, nếu như không phải Hứa Thanh Tiêu đối nghịch với Văn cung Đại Ngụy thì thật ra ông ta vẫn rất có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu, dù sao mọi việc làm của Hứa Thanh Tiêu đều là vì dân, thân làm quan phụ mẫu, tất nhiên phải vì dân.
Nếu như không phải mấy hôm Hứa Thanh Tiêu lừa gạt mình, Vương Tân Chí sẽ có nhiều hảo cảm đối với Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng xét đến việc Hứa Thanh Tiêu phát cho Lễ bộ ba mươi triệu, hảo cảm lại nhiều hơn một tí
Kỳ thật suy cho cùng, sở dĩ Hứa Thanh Tiêu có thể tung tăng như cá gặp nước ở trên triều đình, đơn giản là vì hắn ta giải quyết tất cả rắc rối của Lục bộ.
Vấn đề chính của Lục bộ không phải là thiếu tiền sao!
Bao gồm cả phe võ quan, tất cả mọi người đều thiếu tiền, sống vất vả từng ngày, khô khan chán ngắt, có tiền mua tiên cũng được.
Hứa Thanh Tiêu là phúc tinh của Đại Ngụy, sự xuất hiện của hắn khiến cho Đại Ngụy nghèo rớt mồng tơi trở nên tốt đẹp.
Đúng lúc này, Trương Tĩnh cất giọng.
Hắn ta nói với giọng điệu bỡn cợt.
"Nói thì nói vậy, nhưng nếu hiện tại có người muốn hại Thủ Nhân, các ngươi nên làm gì nhỉ?"
Trương Tĩnh thuận miệng nói, như thể chỉ là đang nói đùa một phen.
Hộ bộ thượng thư là người đầu tiên mở miệng.
"Nếu ai dám gây phiền phức cho Thủ Nhân, lão phu sẽ tịch thu nhà hắn."
Đây là câu trả lời của Cố Ngôn.
"Ngươi tịch thu nhà xong, ta lại đem bọn họ sung quân biên cương."
Đây là câu trả lời của Chu Nghiêm.
"Không được, một nửa sung quân biên cương, một nửa đưa đến Công bộ làm việc khổ sai, hiện tại Công bộ đang thiếu người."
Đây là câu trả lời của Lý Ngạn Long.
"Ta đây viết tấu chương tố cáo bọn họ."
Vương Tân Chí đưa ra câu trả lời.
Nhưng chỉ có duy nhất Trần Chính Nho không nói chuyện, chỉ liếc nhìn thoáng qua Trương Tĩnh rồi cười nói.
"Hiện tại ở Đại Ngụy này, không có mấy người dám gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu."
Ông ta khẽ cười một tiếng, Trương Tĩnh cũng khẽ gật đầu theo, như thể mọi thứ đều rất ngẫu hứng.
Cuối cùng, ngay lúc này.
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.
Hứa Thanh Tiêu không thể không đến tham gia thọ đản của Nữ đế, cho dù có bận việc lớn hơn nữa, cũng phải tới chúc mừng.
"Thần, Hộ bộ Thị lang Hứa Thanh Tiêu, chúc mừng bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cúi đầu về phía Nữ đế ở bên trong đại điện.
"Ái khanh miễn lễ."
Giọng nói của Nữ đế truyền ra bên trong điện, bên ngoài đại điện ồn ào náo nhiệt lập tức vang lên thêm nhiều giọng nói.
"Thủ Nhân, ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho thọ đản của bệ hạ?"