"Đúng vậy, có chuẩn bị làm bài thơ tuyệt hay để chúc mừng bệ hạ không vậy?"
"Thủ Nhân, chúng ta đều chờ ngươi đến biểu diễn tiết mục chủ chốt đó nha."
Giọng nói của mọi người vang lên, đều là những người quen biết Hứa Thanh Tiêu, bọn họ mở miệng cười, dò hỏi Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị lễ vật gì.
Nghe thấy lời của mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng trực tiếp.
"Bẩm chư vị, gần đây việc công bận bịu, không có chuẩn bị tỉ mỉ, còn nữa trong cung của bệ hạ không thiếu tranh vẽ thi ca, hạ quan không muốn tự mình bêu xấu. Sầu não vì hết cách, hạ quan chỉ đành tiện phạt một thân trúc trước cửa nhà để làm một cây sáo trúc."
"Mong rằng bệ hạ đừng chê."
Hứa Thanh Tiêu lấy ra một sáo trúc trong lúc nói chuyện.
Bản thân là một Hộ bộ thị lang, bổng lộc mỗi tháng ba mươi lượng bạc trắng, mấy chục cái miệng ở trường học Thủ Nhân đều phải ăn cơm, dựa vào ba mươi lượng này chắc chắn không đủ, hiện tại đang sống bằng tiền dành dụm.
Lấy đâu ra tiền mua lễ vật.
Về phần làm thơ gì đó thực sự không cần thiết, nhiều tài hoa như vậy chính mình cũng dùng không hết, còn cần nữa?
"Hứa ái khanh có lòng rồi."
Trong điện, giọng nói của Nữ đế lại vang lên, Triệu Uyển Nhi cũng chậm rãi bước ra, nhận lấy sáo trúc của Hứa Thanh Tiêu, sau đó mỉm cười nhìn Hứa Thanh Tiêu, rồi quay trở về.
Mà lúc này, giọng của Cố Ngôn không khỏi vang lên.
"Thủ Nhân, đến đây, tâm sự cùng với mấy người bạn cũ nào."
Cố Ngôn mở miệng.
Nhưng ngay sau đó, giọng của An quốc công lại vang lên.
"Thủ Nhân, đến đây, tâm sự cùng với mấy người bạn cũ nào."
An quốc công mở miệng, gọi Hứa Thanh Tiêu đi qua.
Trong phút chốc, hai phe văn võ lại bắt đầu xảy ra tranh chấp.
Đám bách quan lặng lẽ theo dõi tất cả sự tình, có cảm giác giống như đang xem một vở kịch.
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu có thể nói là như cá gặp nước trên triều đình, được bệ hạ coi trọng, được Lục bộ tín nhiệm, và nhận được sự hảo cảm của võ quan, còn giống linh vật hơn cả linh vật, mọi người đều yêu thích.
Nhưng đôi khi cũng có điểm bất lợi, chẳng hạn như bây giờ
Đến chỗ quốc công hay là đến chỗ thượng thư, việc này nếu như không lựa chọn đúng đắn thì sẽ đắc tội người khác.
Nghe thấy hai bên kêu gào, Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười khổ một tiếng, hắn chỉ sợ gặp phải chuyện như thế này.
May mắn thay, giọng nói của Nữ đế lại vang lên.
"Hứa ái khanh, trẫm có một số việc tìm ngươi."
Rõ ràng là Nữ đế đang giúp Hứa Thanh Tiêu giải vây, nghe thấy lời này, Hứa Thanh Tiêu liền vội mở miệng.
"Tuân chỉ."
Nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía An quốc công và đám Cố Ngôn với nụ cười ngượng ngùng trên mặt.
Hai đám người này tất nhiên chỉ nói đùa thế thôi, chắc chắn sẽ không làm tới thật, bọn họ mỉm cười phất tay, để Hứa Thanh Tiêu đi qua.
Rất nhanh sau đó. Hứa Thanh Tiêu bước vào trong đại điện.
Bên trong điện, Nữ đế cực kỳ uy nghiêm, nàng vận long bào đen thuê hoa văn kim long, hiển thị rõ sự bá khí và phát huy vô cùng tinh tế nét uy nghi của bậc đế vương.
"Thần, Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía nữ đế.
"Miễn lễ."
"Hứa ái khanh, tổng thu nhập của phương án quan thương lần này được bao nhiêu?"
Nữ đế gọi Hứa Thanh Tiêu tới, không chỉ để giải vây cho hắn, mà quan trọng hơn là, nàng ta có vài việc muốn hỏi,
"Bẩm bệ hạ, trước mắt số bạc thực tế được vận chuyển đến là mười tỉ lượng, còn thừa ba tỉ rưỡi chưa vào kho, chậm nhất trong vòng bảy ngày nữa sẽ được đưa vào kho."
"Thần ước tính đến khi kết thúc quan thương, dự kiến sẽ có mười bốn tỉ lượng bạc trắng sẽ được ghi vào sổ sách."
Hứa Thanh Tiêu báo cáo tình hình tài chính.
Mười bốn tỉ lượng bạc trắng, trên thực tế vẫn còn ít hơn một chút. Trước đó Hứa Thanh Tiêu dự đoán là mười lăm tỉ lượng, hiện giờ là mười bốn tỉ.
Chỉ có thể chứng minh, Đại Ngụy quả thực nghèo khó, thương nhân cũng nghèo, bằng không, tám thương hội lớn đều gia nhập, những thương nhân khác chẳng có lý nào lại không tham gia.
Mười bốn tỉ lượng bạc trắng này về cơ bản là của chín mươi tám phần trăm thương nhân trên khắp Đại Ngụy rồi, những thương nhân còn lại không phải không muốn gia nhập mà là không có khả năng đưa ra nhiều tiền như vậy.
Sau Nữ đế được nghe lại con số này, cả người cũng không khỏi trầm mặc.
Mười bốn tỉ lượng bạc trắng.
Đây là khái niệm gì?
Với tình hình Đại Ngụy hiện tại, muốn kiếm được chừng đấy tiền cần phải mất thời gian một trăm bốn mươi năm.
Nếu như nói chém giết phiên thương được coi là xoa dịu sự căng thẳng của quốc khố Đại Ngụy, vậy thì mười bốn tỉ lượng bạc trắng đúng là một món hời béo bở.
Nghĩ tới đây, Nữ đế không khỏi cảm khái nói.
"Hứa ái khanh, quả nhiên là thiên tài của Đại Ngụy, Đại Ngụy có ngươi, là phúc của Đại Ngụy."
Nữ đế mở miệng, nàng ta gần như dùng lời khen ngợi cao nhất để hình dung Hứa Thanh Tiêu.
"Bệ hạ nói quá lời rồi, thần, chỉ là làm việc mà thần nên làm."
Hứa Thanh Tiêu cũng không cảm thấy gì, mười bốn tỉ lượng bạc trắng, nghe quả thực khủng khiếp. Nhưng đối với hiện tại Đại Ngụy chỉ có thể giải quyết việc cần kíp trước mắt, muốn Đại Ngụy thật sự trở lại thời kỳ cường thịnh, chỉ dựa vào số ngân lượng này thì vẫn là hạt cát trong sa mạc.
Kế hoạch sinh kế của người dân có tốn kém tiền bạc không? Guồng nước đã sẵn sàng rồi, có cần mua hạt giống không? Thúc đẩy ruộng hoang có cần làm không? Không nói chính sách hay không chính sách, ít nhất ngươi cũng phải cho bách tính có cái ăn, đúng không? Phần trợ cấp có cần hay không đây?
Về phương diện quân sự, bất kể có Bắc phạt hay không, có cần dự trữ binh lực không? Có cần tiết kiệm trả quân lương cho ba lương không? Có cần đổi vũ khí mới hay không? Đây lại là một khoản tiền khổng lồ khác.
Tiếp đó là giáo dục văn hóa, việc này Đại Ngụy làm được sao? Căn bản là không thể làm được, mười bốn tỉ lượng còn tạm được, nhưng vấn đề là có nhiều ngân lượng như vậy sao?
Đáp án là không có.
Cho nên mười bốn tỉ lượng này, chỉ có thể nói giúp cho Đại Ngụy làm được rất nhiều chuyện, nhưng muốn khiến cho Đại Ngụy phát triển toàn vẹn, vẫn phải làm từng bước hết cẩn thận, mỗi một khoản tiền đều phải tiêu phí hết sức thận trọng.
"Hiện giờ quốc khố thu nhập vào sổ sách mười tỉ lượng, Hứa ái khanh có lời khuyên gì không?"