Một vị Thiên Địa đại Nho đứng bên cạnh mình, nếu nói không căng thẳng thì là chuyện không thể nào, nhưng cho dù có căng thẳng thì Hứa Thanh Tiêu cũng không biểu hiện ra ngoài.
“Tiểu hữu, có thể đưa tay cho lão phu được hay không.”
Bồng nho mở miệng, thậm chí âm thanh còn có hơi nhỏ, tóc ông trắng xóa lại thêm hơi thở có vẻ như hô hấp không được đều, làm cho người ta bất giác cảm thấy ông ta sắp lìa đời.
Hứa Thanh Tiêu không trả lời.
Hắn đưa tay ra cho đối phương xem.
Chuyện đã đến nước này rồi thì bất luận hắn có nói thế nào, có giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng gì, cứ mặc kệ cho đối phương kiểm tra ngược lại lại là đường ra duy nhất.
Càng không rõ ràng thì lại càng bất lợi cho mình.
Trước mắt, Hứa Thanh Tiêu chỉ hy vọng dân ý trong cơ thể mình hữu dụng.
Hứa Thanh Tiêu đưa tay ra.
Bồng nho trực tiếp bắt lấy, trong lúc nhất thời một luồng Hạo Nhiên chính khí khủng khiếp tràn vào cơ thể Hứa Thanh Tiêu. Đây là Hạo Nhiên chính khí của Bồng nho, sâu như biển rộng thâm ảo khôn lường.
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, đối phương dùng phương thức thẳng thắn nhất để kiểm tra xem mình có tu luyện dị thuật hay không, xem ra là quyết tâm muốn tìm ra được chút gì đó.
Mà giờ khắc này, từ trên xuống dưới toàn bộ Đại Ngụy đều nín thở, bất luận là văn võ bá quan trong triều đình hay là bách tính bên ngoài kinh đô.
Tất cả mọi người đều có chút lo lắng đề phòng.
Bởi vì kết quả sẽ nhanh chóng hiện ra.
Trong triều đình.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được Hạo Nhiên chính khí của đối phương hóa thành hàng vạn con đường điên cuồng tìm kiếm ma chủng trong người mình.
Chỉ vẻn vẹn trong chốc lát nữa thôi, đối phương sẽ tìm đến bên dưới đan điền.
Dân ý như biển lớn đang ngăn trở Hạo Nhiên chính khí.
Mà trong nháy mắt này, Bồng nho cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt ông ta đục ngầu, nhưng ánh mắt đục ngầu này lại đang ẩn chứa thâm ý vô tận, chỉ một cái liếc mắt thôi đã làm cho ý chí của Hứa Thanh Tiêu có chút không đỡ nổi.
Ầm!
Biển dân ý trong cơ thể gợn sóng, giờ khắc này không chỉ là Kim Ô ma chủng chấn động mà giao long ma chủng và hỗn độn ma chủng cũng đều đồng thời chấn động. Nếu như không phải có dân ý sâu như biển trấn áp ba ma chủng này.
Chỉ sợ Bồng nho đã có thể nắm chắc được.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Sau khoảng mời hơi thở, ba mươi hơi thở rồi sáu mươi hơi thở.
Nửa khắc đồng hồ, một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ.
Không thể không nói dân ý đúng thật là đã cản trở sự thăm dò của Bồng nho, mặc dù Nho đạo chính khí mạnh hơn nhiều nhưng cũng không thể thấm vào bên trong dân ý được.
Vì vậy ma chủng cũng không bị phát hiện.
Giờ khắc này, Bồng nho cau mày.
Ông ta có phần không thể tin được.
Cũng vào lúc này, giọng của Trần Chính Nho vang lên.
“Bồng nho, đã tra ra được dị thuật chưa?”
Trần Chính Nho đang phải gánh lấy áp lực to lớn mở miệng. Vừa rồi lúc Bồng nho tra xét tình hình trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu mà ông ta lại dám lên tiếng cắt ngang, đây còn không phải là áp lực to lớn hay sao?
“Đang lúc Bồng nho nghiêm túc thẩm tra, trước hết Trần đại nhân đừng nên nói, đừng quấy rầy Bồng nho.”
Tôn Tĩnh An mở miệng bảo Trần Chính Nho đừng lên tiếng quấy rầy Bồng nho.
Lời này nói ra đã rước lấy cái nhíu mày của nhiều người.
Trước đó Tôn Tĩnh An đã nói rằng Thiên Địa đại Nho chỉ cần chút ít thời gian là có thể nhìn ra được Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không.
Bây giờ cũng đã qua hai khắc đồng hồ, vậy mà còn không có kết quả? Kiểu thăm dò này cũng mang nhiều địch ý quá rồi đó.
Lại thêm một khắc đồng hồ.
Giọng của Bồng nho vang lên.
“Trong cơ thể ngươi có một loại đồ vật cực kỳ huyền diệu đã ngăn cản Hạo Nhiên chính khí của lão phu.”
“Hẳn là dân ý."
Bồng nho thu tay về, ông ta bình tĩnh mở miệng nói ra chuyện trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu có dân ý cho nên ông ta không thể nào tra được.
Lời này nói ra làm cho đám người không khỏi nhíu mày.
Đám người nghe không hiểu ý của câu nói này, cũng không hiểu cái gì gọi là dân ý. Lúc này, Hnh bộ Thượng thư Trương Tĩnh lập tức lên tiếng.
“Bồng nho, nếu như đã không tra ra được vậy thì đủ để chứng minh rằng Thủ Nhân không có vấn đề, cái gọi là dân ý này chắc không phải là một chuyện xấu đâu nhỉ?”
Trương Tnh nói, ông ta hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Thiên Địa đại Nho cũng không tra ra được vậy thì đã có thể chứng minh được một điều rằng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.
Nhưng mà câu này vừa dứt thì Tôn Tĩnh An lại lên tiếng lần nữa.
“Câu này sai rồi, không tra ra không phải bởi vì không có mà là do có cái gì đó cản trở.”
“Hứa Thanh Tiêu, mau giải tán dân ý trong cơ thể ngươi, để cho Bồng nho tra rõ. Ngươi đã không thẹn với lương tâm vậy thì cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy?”
Hôm nay Tôn Tĩnh An vô cùng lanh lẹ, nghiễm nhiên là đã mang tư thế đánh thì phải đánh cho đến cùng.
Nhưng câu này nói ra lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi không nhịn được.
“Tôn Tĩnh An, dân ý trong cơ thể Hứa mỗ là do thiên hạ bách tính cho, tán đi thế nào được? Mong các hạ vui lòng chỉ dạy.”
“Chẳng lẽ các hạ lại bảo ta phản bội bách tính? Phản bội Đại Ngụy?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng lạnh lùng phản bác ngược lại.
Kêu hắn giải tán dân ý, lời này có phải là nói ra mà chẳng thèm suy nghĩ hay không?
Trước tiên không nói hắn có tu luyện dị thuật hay không mà cho dù là không có tu luyện dị thuật thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không đồng ý.
Quá trình góp nhặt dân ý khổ sở nhường nào? Hứa Thanh Tiêu đâu phải là không biết.
Bây giờ lại bảo hắn giải tán dân ý, có chết cũng không được.
“Nhưng trong cơ thể ngươi có dân ý làm cản trở đến Hạo Nhiên chính khí của Bồng nho, ngươi càng làm vậy thì ta càng hoài nghi ngươi tu luyện dị thuật.”
“Hứa Thanh Tiêu nếu như ngươi giải tán dân ý mà Bồng nho còn không thể tra ra vết tích ngươi có tu luyện dị thuật thì lão phu sẽ tạ tội với ngươi, dù là đến nhà tạ lỗi cũng được.”
Tôn Tĩnh An vuốt vuốt sợi râu nói vậy.
Ông ta cực kì tự tin, bởi vì Hứa Thanh Tiêu càng như vậy thì ông ta lại càng tin tưởng Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật.
Bằng không mà nói, sao cơ thể đang yên đang lành lại có dân ý ngăn cản? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được? Đây nhất định là do Hứa Thanh Tiêu tìm cách đề phòng.