“Buồn cười!”
Nhưng lời nói của Tôn Tĩnh An ở trong mắt Hứa Thanh Tiêu lại trở thành một trò vô cùng buồn cười.
“Tôn nho, Hứa Thủ Nhân mở rộng chính nghĩa cho bách tính, đạt được sự ủng hộ của bách tính, vậy mà ngươi lại chỉ vì một tội danh chưa xác định mà bảo Hứa Thanh Tiêu giải tán đi dân ý trong cơ thể.”
“Vậy ta cũng có thể nói ngươi cũng tu luyện dị thuật, mau giải tán Hạo Nhiên chính khí để ta nhìn xem một phen? Nếu như không có vấn đề thì ta đến nhà ngươi tạ tội, ngươi có bằng lòng không?”
Trương Tĩnh mở miệng. Đến nước này rồi tất nhiên ông muốn ra mặt nói thay cho Hứa Thanh Tiêu. Làm sao có thể luôn bị bọn họ cản trở được?
“Hừ!”
Tôn Tĩnh An muốn mở miệng châm chọc lại nhưng Bồng nho đã cất tiếng trước.
“Không phải là không thể.”
Bồng nho lên tiếng, câu nói kia làm cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Thậm chí dân chúng ở kinh đô cũng có chút kinh ngạc. Không ai ngờ tới Bồng nho vậy mà lại dùng đến phương pháp này.
Cái này hơi... ác độc.
Sau khi Tôn Tĩnh An nghe được câu nói này thì vẻ mặt ông ta thay đổi rõ rệt, nhưng sau khi nhìn về phía Bồng nho xong thì ông ta lập tức thay đổi sắc mặt trở về như thường.
“Chỉ cần Trương đại nhân đồng ý thì lão phu cũng nguyện như thế. Nhưng điều kiện tiên quyết là Hứa Thanh Tiêu cũng phải tán dân ý đi.”
“Lão phu dùng nho vị để đổi lấy dân ý của hắn, thế nào hả?”
Tôn Tĩnh An nói. Lời này của hắn cũng không phải là thật lòng nói ra. Không ai lại cam tâm mất đi nho vị của mình. Chính Tôn Tĩnh An cũng không thể không tiếc nuối.
Nhưng cục diện đã đến giờ phút này rồi nhất định phải dùng loại phương thức này để phá vỡ bế tắc.
Trong lúc nhất thời, hai bên trầm mặc không biết nên trả lời thế nào.
“Được.”
Cuối cùng, giọng của Nữ đế vang lên.
Nàng lia mắt tới nhìn Bồng nho, sau đó chậm rãi nói:
“Chuyện này, cứ dừng ở đây đi.”
“Nếu như Bồng nho đã không tra ra được dị thuật trong cơ thể Hứa Thủ Nhân.”
“Vậy thì cũng không cần tra xét nữa. Hoài Ninh thân vương tình báo sai sót nhưng nể tình Hoài Ninh thân vương lo nghĩ cho quốc gia, công tội bù nhau.”
“Đám người Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi cũng là vì suy nghĩ cho Đại Ngụy, việc này cho qua nhưng cũng không có công.”
“Cứ như vậy đi.”
Nữ đế lên tiếng. Nàng đưa ra lựa chọn rằng chuyện này phải dừng ở đây.
Nàng không muốn xử phạt bất luận kẻ nào, chỉ muốn mọi chuyện cứ vậy mà trôi qua, xem như là một trận phong ba nguy hiểm nhưng không tổn hại gì.
Nhưng khi Nữ đế nói xong lời này thì giọng của Bồng nho lại vang lên.
“Không thể.”
“Chuyện dị thuật có liên quan quá lớn, nếu như đổi lại là bất kỳ kẻ nào thì Bồng mỗ đều có thể tuân theo thánh ý.”
“Nhưng Hứa Thủ Nhân lại không phải là một người thường. Hắn tu luyện học thuật Nho gia, nếu như thật sự tu luyện dị thuật thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ nhập ma.”
“Mà ma chủng của hắn rất có thể sẽ không sợ học thuật Nho gia. Một khi như thế thì sẽ rước lấy đại họa ngập trời. Đến lúc đó máu chảy thành sông, thây chất như núi.”
“Bồng mỗ là một người đọc sách, nuôi dưỡng Hạo Nhiên chính khí, Hứa Thủ Nhân giải oan cho bách tính trong thiên hạ, còn Bồng mỗ thì phải vì bách tính trong thiên hạ mà trừ hại.”
“Thủ Nhân tiểu hữu, nếu như ngươi thật sự muốn chứng minh sự trong sạch thì hãy giải tán dân ý trong cơ thể đi, nếu như thật sự là lão phu oan uổng ngươi vậy thì trước khi chết, lão phu sẽ dựa vào Văn cung Đại Ngụy mà truyền thánh đạo chi ngôn cho ngươi.”
“Giúp cho ngươi trở thành đại Nho coi như là đền bù, thế nào hả?”
Bồng nho hùng hổ dọa người, ông ta nói ra lý do nhất định phải kiểm tra.
Đồng thời còn hứa để đền bù cho Hứa Thanh Tiêu, ông ta đồng ý sẽ giúp cho Hứa Thanh Tiêu sớm ngày trở thành đại Nho, dùng Hạo Nhiên chính khí suốt đời để truyền thánh nhân chi ngôn.
Sau khi so sánh thì giải tán dân ý cũng không phải là một chuyện lỗ vốn.
Dù sao thì Bồng nho cũng là một vị Thiên Địa đại Nho.
“Đa tạ ý tốt của Bồng nho.”
“Nhưng vãn bối không cần. Vãn bối nhập học nửa năm thì đã lập ngôn, chứng đại Nho sớm như vậy thì có hơi không thỏa đáng.”
“Mong Bồng nho yên tâm, vãn bối chưa từng tu luyện dị thuật, cũng sẽ không gây tai họa cho bách tính.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời rất bình tĩnh.
Chuyện ma quỷ của Bồng nho cũng chỉ có đồ đần mới tin.
Trình Lập Đông chết chẳng lẽ còn chưa đủ thảm hay sao?
Giờ này khắc này, xem như Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn nhìn rõ những đại Nho này là người thế nào.
Bởi vì có minh ý cho nên một khi bọn họ xác định được mục tiêu và phương hướng sau này của mình thì vẫn sẽ không từ thủ đoạn như thường, đơn giản là thủ đoạn của bọn họ sạch sẽ hơn một chút mà thôi.
Những người này cũng không phải là đại Nho mà mình hay nghĩ đến.
Lý tưởng và khát vọng không hề cao lớn như là mình nghĩ mà ngược lại, bọn hắn lại là loại người cực kì chấp nhất.
Vì lập ý hoặc lập ngôn mà dốc hết toàn lực, không tiếc trả bất cứ giá nào.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu lại càng không thể gia nhập vào bọn họ được. Đạo của chính mình sẽ càng ổn thỏa hơn.
“Có tu luyện dị thuật hay không, chuyện này không phải ngươi muốn nói là được."
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi không dám tán đi dân ý chính là ngươi đang chột dạ sợ hãi.”
Giọng của Tôn Tĩnh An lại vang lên lần nữa.
Ông ta chủ động công kích làm cho người ta sinh ra chán ghét.
Hành động này không chỉ làm cho nhóm bách quan có hơi không thoải mái mà trong lòng dân chúng ở kinh đô cũng thấy khó chịu.
Thậm chí là hai vị đại nho Trần Tâm và Chu Dân cũng không nhịn được nhíu mày, bao gồm cả một vài người đọc sách.
Toàn bộ mọi chuyện Hứa Thanh Tiêu có lần nào không phối hợp không?
Không có.
Hứa Thanh Tiêu thoải mái đi vào hoàng cung, lại tỉ mỉ giải thích mọi chuyện từ đầu đến đuôi, cuối cùng Tôn Tĩnh An muốn mời Thiên Địa đại Nho đến Hứa Thanh Tiêu cũng sẵn sàng đồng ý.
Bây giờ tra không được kết quả gì lại còn nói cái gì mà dân ý cản trở, lại còn ép Hứa Thanh Tiêu giải tán dân ý. Điều này đúng thật là có hơi quá đáng.
“Được.”
Lúc này, Nữ đế lại lên tiếng lần nữa. Giọng của nàng vang lên, Tôn Tĩnh An cũng ngậm miệng lại.
“Chuyện này suy cho cùng vẫn là chuyện của triều đình.”
“Hứa Thanh Tiêu cũng là Hộ bộ thị lang Đại Ngụy.”
“Nhân chứng trước mắt chẳng những không chứng minh được gì mà ngược lại chính bản thân y còn tu luyện dị thuật, chết chưa hết tội.”
“Mà tất cả vật chứng cũng không thể chứng minh được gì.”
“Bảo Hứa Thanh Tiêu giải tán dân ý đúng thật là làm khó người ta.”
“Chuyện này tới đây thôi.”
“Ý kiến của các khanh thế nào?”