Tôn Tĩnh An cũng không nhịn nữa. Có Bồng nho ở đây, ông cũng không tin Nữ đế dám làm gì ông ta.
Nếu muốn phạt nặng ông ta thì Văn cung Đại Ngụy cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Ông ta nhằm đúng điểm ấy cho nên mới không kiêng nể gì như thế.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn Tôn Tĩnh An.
Giải tán dân ý!
Điều này cơ bản là không thể nào. Dân ý tản đi thì chuyện mình tu luyện dị thuật nhất định sẽ bị lộ ra ngoài.
Đây là con đường chết.
Lúc này.
Triều đình giằng co.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ một điều rằng đối phương sẽ không buông tha mình một cách dễ dàng. Nếu như hôm nay không làm cho bọn chúng tâm phục khẩu phục thì chuyện này tuyệt đối không yên.
Mà vào lúc này.
Giọng của Bồng nho lại vang lên.
“Bệ hạ.”
“Thật ra thì lão phu có một cách có thể nghiệm chứng xem Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không.”
“Hơn nữa cách này lại còn làm cho người trong thiên hạ đều tín phục.” Bồng nho lên tiếng làm cho cục diện đang giằng co thoáng được hòa hoãn một chút.”
“Có biện pháp gì?”
Nữ đế hỏi.
“Mời Hứa Thanh Tiêu tiểu hữu tiến về Văn cung Đại Ngụy, bên trong Văn cung có thánh khí trấn áp, cũng có ý chí của Chu thánh.”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật thì ý chí của Chu thánh và Văn cung sẽ tự thức tỉnh ý thức của bản thân, tru sát tà ma.”
“Còn nếu như Hứa Thanh Tiêu không có tu luyện dị thuật thì sẽ không có bất kỳ phản ứng gì.
“Bệ hạ, việc này nếu như không điều tra rõ ràng thì từ trên xuống dưới Văn cung sẽ không từ bỏ ý định.”
“Hứa tiểu hữu, nếu như ngươi thật sự không hổ thẹn với lương tâm nhưng lại không muốn giải tán dân ý thì ngươi có dám đến Văn cung một chuyến để chứng minh sự trong sạch không?”
Giờ khắc này, cuối cùng thì Bồng nho cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Ông ta biết rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ không giản tán dân ý, hơn nữa cứ cưỡng chế Hứa Thanh Tiêu giải tán dân ý thì cũng không phải là chuyện thực tế.
Dân ý khó tích tụ, như vậy cũng tốt hơn so với chuyện để một vị đại Nho vì tự chứng minh sự trong sạch mà giải tán Hạo Nhiên chính khí.
Nhưng ông ta cũng không vội vã nói ra chuyện của Văn cung mà là để cho Tôn Tĩnh An thử ép buộc Hứa Thanh Tiêu một phen coi sao.
Làm như vậy người trong thiên hạ sẽ cho rằng mình đang lấy ra một bậc thang cho Hứa Thanh Tiêu đi xuống.
Nhưng những vị nho giả chân chính đều biết Văn cung Đại Ngụy có ý nghĩa như thế nào.
Nơi nào có thánh nhân chi ý thì cũng có thánh khí đương thời, nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự tu luyện dị thuật thì cho dù là chỉ tới gần một chút cũng sẽ bị phát hiện ra.
Thánh nhân!
Chí cao vô thượng, không có cách nào dùng lẽ thường để phỏng đoán được.
Cho nên Bồng nho đã đào một cái hố to để Hứa Thanh Tiêu nhảy vào.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu đi đến Văn cung Đại Ngụy mà còn không tra được vấn đề thì có thể chứng minh được một chuyện.
Hứa Thanh Tiêu thật sự không tu luyện dị thuật.
So với muốn Hứa Thanh Tiêu giải tán dân ý thì dễ làm hơn.
Ánh mắt Bồng nho và Hứa Thanh Tiêu giao nhau.
Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh.
“Vì một chuyện như vậy mà đi quấy nhiễu thánh nhân thì chỉ sợ là có chút không tốt lắm.”
Trần Chính Nho mở miệng, người khác không biết ý nghĩa của Văn cung Đại Ngụy như thế nào nhưng ông ta biết.
“Trần đại nhân, ngươi nên ngậm miệng lại đi, từ đầu đến cuối ngươi vẫn luôn thiên vị Hứa Thanh Tiêu, nến như Hứa Thanh Tiêu không thẹn với lương tâm thì sợ gì quấy nhiễu hay không quấy nhiễu?”
Tôn Tĩnh An nhìn Trần Chính Nho, ông ta cũng có hơi tức giận. Nói cho cùng thì Trần Chính Nho vẫn là người của Văn cung Đại Ngụy, nhưng lại cứ một mực giúp đỡ cho Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như Bồng nho không đến thì coi như thôi đi, nhưng bây giờ Bồng nho cũng đã đến đây rồi, vậy mà Trần Chính Nho ông còn giúp đỡ cho tên người ngoài kia, sao có thể làm cho người ta không tức giận cho được.
“Tôn nho! Bản quan cũng chỉ là dựa theo công lý mà nói, ngươi nói bản quan thiên vị nhiều chỗ nhưng trái lại bản quan muốn hỏi ngươi, vì sao cứ luôn hùng hổ đả kích người khác?”
Sắc mặt Trần Chính Nho có hơi trầm xuống, bị dạy dỗ trước mặt mọi người như vậy, mặc kệ là ai thì tâm trạng cũng sẽ có phần không thoải mái.
“Đã đứng về phía công lý vậy thì đi đến Văn cung một chuyến có sao đâu?”
“Chính Nho.”
Tôn Tĩnh An còn chưa mở miệng thì giọng của Bồng nho đã vang lên.
Đây chính là thái độ của ông ta. Một câu Chính Nho cuối cùng kia đã làm cho sắc mặc của Trần Chính Nho càng thêm khó coi.
Ông ta có thể nghe rõ được Bồng nho đã hơi không vui rồi, ý bảo mình ăn nói cẩn thận.
Cũng vào lúc này.
Một âm thanh lại vang lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Là giọng của Triều Ca.
“Hiền đệ, đồng ý với hắn ta đi, đi Văn cung, ta và Phá Tà huynh có cách để ngăn cản thánh khí và thánh ý.”
“Hơn nữa còn có khả năng sẽ giao tiếp được với Văn cung Đại Ngụy, sinh ra sự cộng hưởng.”
Giọng nói của Triều Ca vang lên, ngữ khí chắc chắn.
Nghe nói như thế, Hứa Thanh Tiêu như được uống một liều thuốc an thần.
“Bệ hạ!”
“Các vị đại nhân!”
“Bồng nho.”
“Thanh Tiêu bằng lòng đến Văn cung Đại Ngụy.”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Trong lúc nhất thời đã dẫn đến sự kinh ngạc của đám người.
Còn trong lòng Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi thì lại không khỏi cảm thấy cực kỳ vui mừng. Về phần Bồng nho, ông ta vẫn biểu hiện bình tĩnh như cũ, dường như đã đoán được rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ đi.
Nhưng khác với Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi chính là trong lòng ông ta không hề cảm thấy vui sướng mà thay vào đó là sự lạnh lùng.
Bởi vì nếu như Hứa Thanh Tiêu xem thường Văn cung Đại Ngụy thì xem như hắn bị lừa rồi, bị lừa một cách ngu xuẩn.
“Hứa Thanh Tiêu, nếu như ngươi đồng ý đi Văn cung để chứng minh sự trong sạch, vậy là tốt nhất, nếu ngươi thật sự trong sạch thì ta nhất định sẽ đến nhà ngươi để tạ lỗi.
Tôn Tĩnh An nói với vẻ vui sướng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lạnh lùng nhìn lướt qua Tôn Tĩnh An rồi lại nhìn về phía Bồng nho, hắn cất tiếng:
“Nếu sau khi Hứa mỗi đi tới Văn cung và chứng minh được sự trong sạch.”
“Ta muốn hai người Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi phải tự phế nho vị.”
“Có được không?”