Hứa Thanh Tiêu mở miệng, khí thế của hắn cực mạnh, không sợ đối phương chút nào.
Bảo hắn đi Văn cung để chứng minh trong sạch thì hắn sẽ đi Văn cung ngay à?
Nếu không trả giá thì Hứa Thanh Tiêu thà chết chứ nhất định sẽ không đi.
Dưới gầm trời này sao lại có chuyện dễ dàng như vậy được?
Nhưng mà lời này nói ra lại làm cho Tôn Tĩnh An cau mày, còn Nghiêm Lỗi thì không nhịn được mở miệng.
“Nếu như đã chứng minh trong sạch thì chỉ có thể chứng minh tình báo của Hoài Ninh thân vương là sai mà thôi, ngươi lại muốn bọn ta tự phế nho vị? Hứa Thanh Tiêu, ngươi đang có rắp tâm gì?”
Nghiêm Lỗi cực kì tức giận nói.
“Ồ, hay cho một câu tình báo có lỗi.”
“Mời một vị Thiên Địa đại nho đến thẩm tra còn chưa đủ à?”
“Các ngươi cứ khăng khăng Hứa mỗ tu luyện dị thuật, vậy thì Hứa mỗ cũng đồng ý phối hợp, đến Văn cung chứng minh sự trong sạch.”
“Không muốn trả giá mà cứ muốn giăng bẫy Hứa mỗ, chuyện này sao có thể?”
“Hai vị! Có một câu, Hứa mỗ vẫn phải nhắc nhở hai người.”
“Hiện tại nơi mà các ngươi đang đứng là hoàng cung Đại Ngụy chứ không phải là Văn cung Đại Ngụy.”
“Nếu như cần phải nghiêm túc thì chỉ cần lời nói vừa rồi của các ngươi thôi cũng đã đủ bất kính với bệ hạ, đừng nói chi là đại Nho, cho dù có là Thiên Địa đại nho đi chăng nữa thì cũng vẫn sẽ bị phạt.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, thậm chí còn kéo theo cả Bồng nho vào giễu cợt chung.
“Ngươi!”
“Cuồng vọng!”
Hai người giận tím mặt chỉ vào Hứa Thanh Tiêu, chỉ vì Hứa Thanh Tiêu mỉa mai Bồng nho.
“Ầm!”
Giờ khắc này, tiếng vang do nữ đế vỗ bàn vang lên, nàng nặng nề đập một cái lên tay vịn long ỷ.
Nói lên thái độ của chính mình.
Hứa Thanh Tiêu nói cũng không sai chút nào.
Nơi này là hoàng cung.
Là triều đình.
Không phải là Văn cung Đại Ngụy.
Cho dù là Văn cung Đại Ngụy thì thế nào chứ?
Chẳng lẽ hoàng đế còn không thể sánh được với một Thiên Địa đại nho hay sao?
“Bệ hạ bớt giận!”
“Hứa tiểu hữu, sẽ làm theo lời ngươi nói.”
“Chúng ta chỉ vì muốn điều tra rõ ràng mà thôi, mong Hứa tiểu hữu thứ lỗi.”
Bồng nho lên tiếng ngay lập tức, ông ta biết Hứa Thanh Tiêu đang làm gì, không phải là muốn nhờ bệ hạ ra mặt mà là muốn điều động dân ý, dù sao thì trong lòng bách tính, thánh nhân đúng là lớn hơn hoàng đế thật.
Nhưng vấn đề là ông ta không phải thánh nhân, bây giờ cũng không còn văn thánh chân chính, cho nên hoàng đế vẫn là số một như cũ.
Hành vi của bọn họ đúng thật là đã có hơi bất kính với hoàng quyền.
“Được rồi.”
Hứa Thanh Tiêu không nói nhiều lời.
Sau đó nhìn về phía hoàng đế nói:
“Bệ hạ, thần muốn đi Văn cung tự chứng, mong bệ hạ ân chuẩn.”
Hứa Thanh Tiêu nói câu này thuần túy là vì để cho tất cả mọi người biết Hứa Thanh Tiêu hắn tôn hoàng quyền là tối thượng.
Cũng coi như là một loại phản kích.
“Chuẩn.”
“Văn võ bá quan cùng đi.”
Nữ đế khẽ gật đầu đồng thời cũng bảo văn võ bá quan cùng nhau đi theo, còn nàng thì vẫn tiếp tục ở lại nơi này.
“Chúng thần lĩnh chỉ.”
Bách quan mở miệng.
Sau một khắc, Tôn Tĩnh An cùng với Nghiêm Lỗi đỡ lấy Bồng nho đi về phía Văn cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu cũng bắt đầu đi, bước chân của hắn không nhanh không chậm, dựa theo tốc độ này thì chỉ cần một nén nhang là có thể tới nơi.
Giờ khắc này, kinh đô Đại Ngụy, ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía hoàng cung Đại Ngụy đã chuyển dời đến Văn cung Đại Ngụy.
Nếu như Văn cung lại không tra được chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Vậy thì có nói gì thêm cũng vô dụng thôi.
Kính Đầu Thiên đang soi rọi khắp cả Văn cung Đại Ngụy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Văn cung.
Hứa Thanh Tiêu đi đến Văn cung tự chứng.
Đây chính là thủ đoạn cuối cùng.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật vậy thì đến trước Văn cung, yêu ma quỷ quái đều sẽ bị tan thành tro bụi.
Còn nếu như Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật vậy thì đứng trước Văn cung, Hứa Thanh Tiêu coi như là tự giải oan cho mình.
Mà hai vị đại nho cũng sẽ phải tự phế đi nho vị.
Bất luận là như thế nào thì cũng sẽ là một sự tổn thất đối với Đại Ngụy nhưng bách tính không quan tâm lắm, bọn họ chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể tự chứng thành công.
Nhưng kết quả cuối cùng là như thế nào.
Đó vẫn còn là một ẩn số.
Hứa Thanh Tiêu đi về phía Văn cung Đại Ngụy, mỗi bước đi của hắn đều cực kì kiên định.
Có được lời đảm bảo của Triều Ca, Hứa Thanh Tiêu không còn lo lắng gì nữa.
Văn cung Đại Ngụy, là nơi sinh sống của thánh nhân năm đời, nhưng thiên địa Văn cung trong đại não mình thì lại là hành cung của riêng đại thánh nhân.
Hứa Thanh Tiêu không tin là đại thánh nhân không so được với Chu thánh.
Vì thế cho nên Hứa Thanh Tiêu không còn lo lắng gì.
Nhìn thấy những bước đi đầy kiên định của Hứa Thanh Tiêu, Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An không hiểu sao đều cảm thấy được một loại cảm giác dị thường.
“Bồng nho, ngài thật sự không tra ra được chút nào hay sao?”
Tôn Tĩnh An mở miệng, ông ta dùng thần thông nho đạo truyền âm, hỏi thăm Bồng nho, dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến tiền đồ trong tương lai của ông ta.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự tự chứng thành công vậy thì người xui xẻo chắc chắn là ông ta rồi.
Cho nên nói không hoang mang là không thể nào.
“Đúng đó, Bồng nho, ngài có tra được thứ gì không vậy?”
Nghiêm Lỗi cũng hỏi theo, tâm trạng có hơi căng thẳng.
“Hắn đã tu luyện dị thuật.”
Bồng nho lên tiếng, ngữ khí cực kì chắc chắn.
Sau khi nghe xong mấy chữ này, Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi mớ thở phào nhẹ ra một hơi.
“Bồng nho, vậy tại sao ngài lại không vạch trần tại hiện trường luôn?”
Tôn Tĩnh An tiếp tục hỏi. Nếu như đã biết được chắc Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật vậy thì tại sao lại không vạch trần ra tại hiện trường?
“Vô dụng.”
“Lão phu có thể chắc chắn rằng hắn tu luyện dị thuật, nhưng biển dân ý trong cơ thể của hắn lại cản trở Hạo Nhiên chính khí của lão phu, nhưng lão phu vẫn cảm thấy dưới biển dân ý kia đang che giấu thứ gì đó.”
“Có cao nhân ở phía sau chỉ điểm, trực tiếp vạch trần cũng không đưa ra chứng cứ được, hơn nữa bệ hạ đã nảy sinh lòng oán hận với chúng ta rồi.”
“Nếu như có cố ép Hứa Thanh Tiêu tản dân ý đi thì chỉ sợ bệ hạ sẽ không đồng ý.”