Như hôm nay, trên triều đình Đại Ngụy cơ hồ đều là người ủng hộ mình, không đụng chạm đến những lợi ích to lớn thì Lục bộ Thượng thư, quốc công liệt hầu chắc chắn đều sẽ tin tưởng mình.
Vấn đề nội bộ thì tự mình có thể giải quyết được, mà vấn đề bên ngoài, trừ phi là vương triều Đột Tà hoặc là vương triều Sơ Nguyên, còn có Bắc phạt, mấy chuyện này vẫn còn sớm.
Hắn muốn đứng vững được ở vương triều Đại Ngụy, thật sự đúc được kiếm dân tâm thì nhất định phải thu nhận môn đồ.
Tất nhiên là chuyện muốn nhận môn đồ ở kinh đô Đại Ngụy thì hơi khó. Văn cung Đại Ngụy to đùng ra đó, cho dù nhân cách có tốt đẹp hơn nữa thì cũng không thể qua được hai chữ vàng thánh nhân.
Lúc trước Hứa Thanh Tiêu từ chối thu nhận người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy cũng không phải là bởi vì không muốn mà là lo lắng sẽ không tuyển được nhiều người, còn dẫn đến sự trả thù của Văn cung Đại Ngụy.
Nhưng mà lần này, Hứa Thanh Tiêu dự định sẽ nắm bắt thật chặt cơ hội lần này, kéo thêm một nhóm người đọc sách cho chính mình.
Đối với sự tranh đấu của các học phái, Hứa Thanh Tiêu chẳng thèm quan tâm.
Một khi Văn cung Đại Ngụy bắt được cơ hội thì sẽ đến tìm hắn gây phiền phức, vậy không bằng tự mình minh ngộ đạo lý, chỉ sợ là sẽ thật sự lâm vào tuyệt cảnh.
Chuyện này còn phải cảm ơn Trình Lập Đông.
Trên triều đường, Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn giữ im lang, không phải vì hắn chột dạ không dám nói mà là trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Trình Lập Đông.
Chính Trình Lập Đông đã khiến Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy được bản chất của một số vấn đề.
Không phải mỗi một vị đại nho đều xứng đáng với danh xưng này.
Trình Lập Đông trở thành quân cờ, Hứa Thanh Tiêu không kinh ngạc chút nào.
Nhưng mà thủ đoạn diệt trừ quân cờ Trình Lập Đông của bọn họ đã làm cho Hứa Thanh Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ.
Nhất mạch Chu thánh, có một phần đã thối rửa rồi, hắn nhất định phải loại trừ sạch sẽ. Đây chính là kẻ địch thật sự trước mắt.
Hơn nữa nếu như không quan tâm tới thì chỉ sợ là sẽ khủng bố hơn Hoài Ninh thân vương gấp trăm lần, bởi vì cái mà bọn họ đại diện chính là chín phần người đọc sách trong thiên hạ.
Còn Hoài Ninh thân vương.
Ông ta không quan tâm đến quá trình này, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu chết thì ông ta đủ mãn nguyện rồi, cho dù có bị lợi dụng nhưng đạt được mục đích là được.
Chuyện này ông ta cũng sẽ ghi sâu trong lòng, đợi đến ngày triều hội nào đó, thời cơ chín mùi rồi, mối thù này, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tính lại với Văn cung Đại Ngụy.
Cứ như thế.
Văn cung Đại Ngụy.
Dân chúng cũng đã đợi bên ngoài Văn cung từ trước.
Khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, mặc dù dân chúng không nói gì nhưng trong đôi mắt đều tràn đầy kỳ vọng và ủng hộ.
Hứa Thanh Tiêu hành lễ về phía dân chúng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy.
Văn cung hùng vĩ.
Hai tấm liễn khắc bên cổng chính.
Một tấm là do thái tổ đích thân đề bút.
‘Thánh nhân vô lượng.’
Một tấm là do người đời sau thêm vào.
‘Vạn thánh chi thánh.’
Tấm liễn mà người đời sau thêm vào được đặt bên trên, còn tấm liễn của thái tổ thì được đặt ở dưới, đây cũng coi như là một loại tôn kính.
Trong Văn cung có vô số đình đài lầu các, thác nước núi cao, cầu nhỏ hồ trong, cái gì cần có đều có.
Cả tòa Văn cung Đại Ngụy chiếm khoảng diện tích hơn ba ngàn mẫu đất nhưng những thứ này đều là dần dần xây dựng mà nên, Văn cung Đại Ngụy thật sự là một tòa cung điện nằm ở trung tâm.
Đó mới thật sự là Văn cung.
Nơi mà năm đó Chu thánh trú ngụ.
Từ khi nhập kinh đến nay, Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa bao giờ được bước vào Văn cung Đại Ngụy, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể thường xuyên cảm nhận được khí tức của Văn cung Đại Ngụy.
Không thể không nói, chỉ đứng bên ngoài Văn cung thôi mà Hứa Thanh Tiêu cũng đã cảm nhận được một loại sức mạnh cuộn trào vô cùng.
Đây chính là một loại sức mạnh huyền bí khôn cùng.
Là thánh ý.
Hứa Thanh Tiêu đứng bên ngoài Văn cung, hắn không bước vào trong mà như đang đứng đợi cái gì đó.
Lúc này, mấy người Bồng nho cũng đã xuất hiện phía sau hắn, văn võ bách quan cũng dần bước đến nơi. Bọn họ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt chứa đầy sự hồi hộp.
Nhất là Lục bộ Thượng thư, không hiểu sao bọn họ lại có cảm giác như trái tim mình đang bị treo lên lơ lửng.
Trần Chính Nho là người có vẻ mặt căng thẳng nhất. Ông biết được ít nhiều về ý nghĩa của Văn cung Đại Ngụy, thật ra ông luôn nghĩ cách ngăn Hứa Thanh Tiêu đến đây.
Nhưng ông lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đã dám đồng ý đến đây thì chắc là cũng chuẩn bị, chắc là Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật đâu.
Cho nên ông mới không mở miệng ngăn cản. Nếu như Hứa Thanh Tiêu biểu hiện ra sự không được tự tin, vậy thì ông ta nhất định sẽ dùng toàn lực để cản trở, phối hợp với bệ hạ giúp đỡ Hứa Thanh Tiêu qua được cửa này.
Cho dù người trong thiên hạ có hiểu sai thì như thế nào, bảo vệ được Hứa Thanh Tiêu mới là quan trọng.
Lúc này.
Trên bầu trời Đại Ngụy không một đám mây, bầu trời tràn ngập một màu xanh, lộ ra vẻ bình yên thoải mái.
Bên ngoài Văn cung Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu dừng bước, ánh mắt của đám người chợt trở nên kỳ quái.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Sao ngươi lại không dám bước vào trong?”
“Có phải ngươi chột dạ rồi đúng không?”
Giọng của Tôn Tĩnh An vang lên, ông ta lớn giọng mở miệng, chỉ lo Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, nếu như vào lúc này mà Hứa Thanh Tiêu lựa chọn lui lại thì tuy rằng có thể hắt nước bẩn lên người Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà dựa vào thái độ của văn võ bá quan ngày hôm nay cộng với thái độ của bệ hạ, Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể được bảo vệ.
Cho nên ông ta mới không kịp chờ đợi mà mở miệng, dùng kế khích tướng thấp kém nhất để chọc cho Hứa Thanh Tiêu tức lên.
Nhưng mà những lời nói của Tôn Tĩnh An thật ra lại mang theo chút phản cảm. Giờ khắc này, chỉ sợ là những người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy cũng cảm thấy tên Tôn Tĩnh An này thật đáng ghét.
Ngoài Văn cung.
Hứa Thanh Tiêu không đáp lại nghi vấn của Tôn Tĩnh An, hắn xoay người lại, nhìn về phía Bồng nho nói:
“Bồng nho!”
“Hứa mỗ lại hỏi thêm lần cuối, nếu như Hứa mỗ bước chân vào Văn cung Đại Ngụy mà có thể tự chứng minh bản thân mình trong sạch, vậy thì hai người Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An phải tự phế nho vị, ông có đồng ý chuyện này không.”