Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn đứng chắp tay nhìn về phía Bồng nho, đứng trước mặt các vị bách tính nói vậy.
“Lời lão phu đã nói tất nhiên không thể nào giả được.”
Bồng nho nói, trong ánh mắt ti hí của ông ta chứa đầy sự tự tin.
“Được!”
“Tôn Tĩnh An, Nghiêm Lỗi, Hứa mỗ cho các người một cơ hội, nếu như hai người các ngươi chịu xin lỗi Hứa mỗ vậy thì chuyện này, đến đây là dừng, Hứa mỗ sẽ không truy cứu nữa.”
“Còn nếu như các ngươi cứ cố chấp không buông, đợi sau khi Hứa mỗ tự chứng minh bản thân trong sạch rồi thì hai người các người cũng đừng... hối hận xin tha.”
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về phía Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi, hắn vẫn muốn nói thẳng ra một chút, miễn cho hai tên này lát nữa lại hối hận xin tha, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Hứa Thanh Tiêu, nếu như ngươi sợ rồi vậy thì nói thẳng ra đi, cần gì phải mạnh mồm như vậy?”
“Bảo chúng ta xin lỗi? Nếu như ngươi thật sự có thể chứng minh được bản thân mình trong sạch thì bọn ta mới tâm phục khẩu phục.”
Tôn Tĩnh An liên tục cười lạnh, nếu như không phải tất cả bách tính đều đang nhìn vào, ông ta thật sự còn muốn chọc ngoáy thêm mấy câu.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi cố kéo dài thời gian ở đây cũng có ý nghĩa gì đâu? Đi thẳng vào đi, ta đợi ngươi tự chứng minh bản thân trong sạch.”
Nghiêm Lỗi cười lạnh nói.
Bồng nho đã nói rồi, Hứa Thanh Tiêu nhất định là có tu luyện dị thuật, chỉ là bị dân ý cản trở mà thôi. Hai người họ cực kì tự tin, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Hứa Thanh Tiêu có thể thành công tự chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Thiên địa đại nho không tra được.
Lẽ nào thánh nhân cũng không tra được hay sao?
“Hứa mỗ còn muốn nói rõ một câu.”
“Nếu như Hữa mỗ chứng minh được rằng bản thân trong sạch vậy thì các ngươi nhất định phải đứng trước mặt Hứa mỗ phế đi nho vị, bách tính trong kinh đô đều nghe thấy, văn nhân Đại Ngụy cũng nghe thấy.”
“Hứa mỗ cũng đã nhượng bộ rồi, bây giờ xin lỗi thì cho qua không truy cứu, đến đây là dừng, không thù ghét không giận dỗi, hai người các người thật sự không suy nghĩ lại chút nào à?”
Hứa Thanh Tiêu cũng không tức giận mà ngược lại còn mang theo ngữ khí bình đạm nói vậy.
Nhưng câu nói này vừa dứt thì hai tên gây chuyện kia lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu chột dạ rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hứa Thanh Tiêu giờ này khắc này hẳn là nên hận không thể giết bọn họ mới đúng, sao lại có thể đứng ở nơi này lãng phí nước miếng? Tha thứ cho bọn họ?
Thật sự xem bọn họ là đồ ngốc hay sao?
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi đừng lãng phí thời gian ở nơi này nữa, nếu như ngươi cảm thấy ngươi trong sạch thì bước vào Văn cung đi, là thật hay giả thì nhìn một cái là biết.”
“Đừng đứng ở đây giả vờ như mình quân tử lắm vậy, bọn ta đã dám nói thì sẽ dám làm.”
Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi bước về phía trước một bước, cao giọng nói vậy, không thèm quan tâm đến những lời giảng hòa mà Hứa Thanh Tiêu nói.
Giảng hòa? Bây giờ đã không còn hòa bình gì nữa rồi.
“Hai vị, các người thật sự là không muốn suy nghĩ thêm hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu lại mở miệng thêm lần nữa, câu nói này không chỉ làm cho hai người Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi cảm thấy hơi phiền mà thậm chí còn làm cho văn võ bá quan cũng cau mày lại, chẳng qua là các quan không cảm thấy phiền mà chỉ có cảm giác sầu lo mà thôi.
Còn Hoài Ninh thân vương thì lại đứng ở một bên cười lạnh.
Hiển nhiên, Hứa Thanh Tiêu thật sự là đã sợ rồi.
Mặc dù có hơi đáng tiếc nhưng chuyện đã đến nước này, tất cả đều là do hắn tự tìm.
Gieo gió gặt bão mà thôi.
Ông ta không có chút cảm khái nào, chỉ hy vọng Văn cung Đại Ngụy nhanh chóng ngưng tụ thánh ý, chém chết Hứa Thanh Tiêu luôn đi.
Mà bên ngoài Văn cung, Hứa Thanh Tiêu hỏi ba lần liên tiếp như vậy đúng thật là làm cho người ta có cảm giác trong lòng bất an, an nấy cũng đều lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu.
“Câm miệng!”
“Vào đi!”
Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi bị hỏi đến phiền, bọn họ có hơi thất thố, tất nhiên là đã bị chọc giận, hét lên.
Còn Bồng nho thì vẫn luôn giữ nét bình tĩnh, bởi vì trong mắt ông ta, Hứa Thanh Tiêu chẳng qua cũng chỉ là con ruồi bay loạn trước khi chết mà thôi.
“Được!”
“Nếu như hai vị đã như thế vậy thì đợi lát nữa đừng trách Hứa mỗ vô tình.”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, hắn đã cho đám người này cơ hội, hơn nữa còn cho cơ hội đến ba lần.”
Là do bọn họ không chịu quý trọng đó thôi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, hắn hít sâu một hơi.
Trong lòng âm thầm gọi Triều Ca Phá Tà.
“Hai vị huynh trưởng, ngu đệ đã chuẩn bị xong rồi.”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu truyền ra ý như vậy.
“Được!”
“Hiền đệ, mấy ngày nữa gặp lại.”
Nghĩ khí của hai người rất bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh còn mang theo đầy sự kiên định.
Một khắc sau, Thiên địa Văn cung trong đầu hắn như được thức tỉnh, từng đợt ánh sáng tỏa ra khắp nơi, hóa thành một mặt trời trong đầu của hắn.
Mà đồng thời cũng ngay vào khoảng khắc này.
Hứa Thanh Tiêu không hề do dự đặt chân bước vào Văn cung.
Lúc này.
Vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ nhìn về phía bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu.
Trong lòng của mỗi người đều mang theo cảm giác vô cùng phức tạp.
Bách tính lo âu, đám văn nhân nghi ngờ, văn võ bách quan thì tim đập thình thịch, còn Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An thì trên mặt tràn đầy vẻ hân hoan. Dường như bọn họ đã nhìn thấy được cảnh Hứa Thanh Tiêu bị Văn cung diệt sát.
Chỉ còn một bước!
Tất cả mọi người đều dán mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Tiêu.
Cuối cùng.
Hứa Thanh Tiêu cũng bước thêm bước thứ hai.
Hoàn toàn bước vào Văn cung rồi.
Ầm!
Cũng vào khoảnh khắc Hứa Thanh Tiêu đặt bước chân xuống.
Bầu trời ngàn thước không mây bỗng nhiên có những đám mây chầm chậm tụ lại.
Cả tòa Văn cung Đại Ngụy cũng đồng thời vào thời khắc này mà bạo phát ra ánh sáng vô lượng.
“Hiền đệ, Văn cung đã được kích hoạt, đã ngưng tụ thánh nhân chi ý cho đệ rồi, con đường sau đó, phải dựa vào chính đệ rồi.”
“Đã rõ, nếu như có thời gian, đệ hãy giúp chúng ta đi tra tìm nơi mà bọn ta từng ở.”
Giọng của Triều Ca vang lên.
Sau đó, hắn không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Trong đầu, thiên địa Văn cung chấn động không ngừng, ánh sáng cũng không ngừng phát ra, còn chói mắt hơn cả ánh mắt trời nữa.
Ầm ầm ầm!
Cả tòa Văn cung Đại Ngụy đồng thời vào thời khắc này cũng hoàn toàn chấn động, tất cả các kiến trúc đều rung lắc, giống như đang xảy ra một trận động đất vậy.
Luồng ánh sáng không gì sánh bằng tản ra từ Văn cung Đại Ngụy xông thẳng lên trời, phá vỡ mọi u tối trong trời đất.
Giờ khắc này!
Giữa không gian, lấy từ chỗ Hứa Thanh Tiêu làm điểm khởi đầu, cuồng phong chợt thổi tới rồi cuộn lại như một con lốc xoáy. Trong một khắc này, cát bay đá nhảy, rất nhiều bách tính không thể mở nổi mắt.