Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 615 - Chương 615: Ảo Ảnh Của Chu Thánh! Thánh Nhân Bái Hứa Thanh Tiêu! Thiên Hạ Chấn Kinh! Hứa Thanh Tiêu Viết Sách! (4)

Chương 615: Ảo Ảnh Của Chu Thánh! Thánh Nhân Bái Hứa Thanh Tiêu! Thiên Hạ Chấn Kinh! Hứa Thanh Tiêu Viết Sách! (4)

“Văn cung Đại Ngụy có phản ứng rồi. Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, không thoát khỏi pháp nhãn của thánh nhân được, Hứa Thanh Tiêu! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi quá cuồng vọng, khinh nhờn thánh nhân, khinh thường Văn cung Đại Ngụy, ha ha ha ha!”

“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi đáng chết vạn lần, vậy mà lại tu luyện dị thuật thật, làm cho thánh nhân cũng phải phẫn nộ, hôm nay cho dù bệ hạ có tới thì cũng không thể cứu nổi ngươi đâu, ha ha ha ha ha!”

Vào lúc này, ở Văn cung, Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi lại càng phát ra những tràng cười cực kì vui vẻ.

Bọn họ cho rằng Văn cung chấn động là do ý chỉ của thánh nhân để lại đã tra ra được dị thuật trong người Hứa Thanh Tiêu, chuẩn bị diệt sát Hứa Thanh Tiêu.

Bọn họ hưng phấn không ngừg, bọn họ kích động không ngừng.

Vào giờ khắc này.

Bầu trời kinh đô Đại Ngụy đột nhiên tối lại.

Ánh sáng tan biến, dường như đây chính là bóng tối vĩnh hằng.

Ánh sáng mà Văn cung Đại Ngụy tỏa ra lại trở thành vậy phát sáng duy nhất.

Ánh mắt của toàn bộ bách tính kinh đô, toàn bộ quyền quý, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía trong của Văn cung.

Ầm ầm ầm!

Lúc này, bên trong Văn cung, bức tượng điêu khắc của Chu thánh bỗng phát ra ánh sáng chói mắt, luồng sáng này lại phá vỡ bầu trời, đánh tan toàn bộ u tối.

Đây là thánh ý!

Thánh ý thật sự xuất hiện rồi!

Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi lại cười to thêm một lần nữa. Sắc mặt của văn võ bá quan cũng trở nên khói coi, bởi vì bọn họ cho rằng đây thánh nhân sống lại, muốn diệt sát Hứa Thanh Tiêu.

Không chỉ là bọn họ, bách tính cũng không tự chủ được mà nắm chặt nắm đấm, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu sẽ thật sự bị giết ở nơi này.

Còn vào thời khắc này, tất cả ánh áng đều hội tụ lại ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu, tạo nên chín bậc thang.

“Không!”

“Chuyện này không thể nào!”

Những bách tính thông thường không hiểu đó là gì nhưng đám người của nho gia thì hiểu rất rõ ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt là như thế nào.

Bồng nho!

Giọng của ông ta vang lên.

Trong giọng nói còn mang theo đầy sự chấn kinh và không thể hiểu nổi.

Khuôn mặt già nua tang thương của ông ta hiện lên đầy sự chấn động, bên trong ánh mắt cũng xuất hiện vẻ kinh hoàng.

Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An cũng bị chấn động đứng trơ ra tại chỗ, thậm chí, cả văn võ bách quan cũng đều bị trấn át đứng im.

“Điều này không thể nào, không thể nào như vậy được!”

“Đây không phải là thánh nộ! Đây là thánh ý cộng minh, Chu thánh cộng minh, Văn cung Đại Ngụy cũng cộng minh.”

“Không thể nào, hắn ta rõ ràng có tu luyện dị thuật, tại sao lại biến thành như thế này?”

“Không đâu! Chu thhánh! Nếu như ngài vẫn còn ở đây, có người tu luyện dị thuật này, ẩn giấu ở bên dưới dân ý, mong người minh giám. Người như thế này sớm muộn gì cũng sẽ hóa thành tà ma, làm hại nhân gian.”

Bồng nho gầm to lên như phát điên, thậm chí là đến cuối cùng, ông ta còn cong gối quỳ trên đất, dập đầu về phía bức tượng điêu khắc của Chu thánh.

Hứa Thanh Tiêu rõ ràng là có tu luyện dị thuật, ông ta có thể chắc chắn.

Nhưng mà, từ khoảnh khắc Hứa Thanh Tiêu bắt đầu bước vào Văn cung thì ông ta đã phát hiện những thứ kia không phải là thánh nộ, mà là thánh ý cộng minh.

Thánh nhân đời thứ năm của Đại Ngụy, Chu thánh, có biết đến Hứa Thanh Tiêu, không những là có biết mà còn sinh ra sự cộng minh với Hứa Thanh Tiêu, đây là một loại chúc phúc khó mà diễn tả được bằng lời.

Từ xưa tới nay, cho dù là môn đồ thật sự của Chu thánh, đệ tử thật sự cũng không thể nào hoàn toàn đạt được sự tán đồng của Chu thánh.

Nhưng mà bây giờ Chu thánh lại tán đồng Hứa Thanh Tiêu, lại còn sinh ra cộng minh, đây là kết cục mà bất luận có như thế nào thì ông ta cũng không muốn nhìn thấy.

Tóc tai ông ta bù xù quỳ gối trên đất, dập đầu không ngừng, dù trán chảy đầy máu ông ta cũng không để ý, bởi vì nếu như Hứa Thanh Tiêu tự chứng thành công, lai còn được thánh nhân công nhận.

Đả kích này đối với ông ta mà nói là quá to lớn, đối với Văn cung mà nói cũng là một ảnh hưởng cực kì to lớn.

Dáng vẻ này của Bồng nho làm cho ánh mắt của hai vị đại nho là Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An hoàn toàn ngây ngốc.

Vào giờ khắc này, nụ cười trên mặt bọn họ đã cứng lại, bọn họ cười không nổi nữa.

“Thánh... Thánh... Thánh ý cộng minh? Điều này làm sao có thể! Điều này làm sao có thể... Hứa Thanh Tiêu rõ ràng là đã tu luyện dị thuật.”

Cả người Tôn Tĩnh An ngẩn ra, ông ta khủng hoảng, ông ta sợ hãi, trong mắt chứa đầy vẻ không dám tin.

Trong mắt ông ta, khi Hứa Thanh Tiêu bước chân vào Văn cung thì chắc chắn sẽ nhận lấy kết cục phải chết.

Nhưng chuyện không thể ngờ được là Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại được thánh nhân cộng minh.

Thủ đoạn như thế đúng thật là... quá nghịch thiên rồi.

Nghiêm Lỗi cũng ngây ngốc ra đó, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, tất cả những khí thế, tất cả những cuồng vọng, tất cả những tự tin đều đa tan biến hết vào giờ khắc này.

Ông ta tin những lời mà Bồng nho nói, nhưng ông ta lại không tin Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại được thánh ý cộng minh.

Kinh đô Đại Ngụy.

Bầu trời tối đen.

Ánh sáng của Văn cung đang chiếu sáng cả đất trời.

Bên trong hoàng cung, Nữ đế đã không còn ở trong đại điện mà nàng đang ở bên trong tổ miếu, ánh mắt của nàng đang rơi vào trên thân một cây huyết đao rỉ sét.

Đây là thần khí trấn quốc, huyết đao của thái tổ, hội tụ quốc vận Đại Ngụy, có sức mạnh không thể lường được.

Nàng đang định dùng thanh đao này để áp chế thánh khí, một khi Văn cung Đại Ngụy thật sự kích hoạt thánh ý muốn diệt sát Hứa Thanh Tiêu thì nàng sẽ không do dự lấy cây huyết đao này ra.

Cứu Hứa Thanh Tiêu một mạng.

Tuy rằng nàng không biết Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không.

Nhưng nàng biết một điều là bản thân nàng chịu không nổi, cho dù là kết quả như thế nào thì bản thân nàng cũng không chịu nổi.

Đại Ngụy không thể mất đi Hứa Thanh Tiêu được.

Nếu như mất Hứa Thanh Tiêu rồi thì chắc chắn sẽ lại phải đối mặt với từng hồi nguy khốn.

Đại Ngụy hôm nay giống như con thuyền đơn độc giữa biển rộng đầy sống giữ, nàng là người cầm lái, mà Hứa Thanh Tiêu cũng là người cầm lái. Nàng cần có sự giúp đỡ của Hứa Thanh Tiêu, Đại Ngụy cũng cần có sự giúp đỡ của Hứa Thanh Tiêu.

Cho nên nàng không gánh nổi.

Lỡ như mất đi rồi thì không chỉ đơn giản là Hứa Thanh Tiêu chết đi thôi đâu, mà quan trọng nhất là Đại Ngụy có thể vì như vậy mà mất nước.

Cho nên.

Cho dù là phải mạo hiểm trả giá đắt thì nàng vẫn sẽ làm vậy.

Bình Luận (0)
Comment