Kinh đô Đại Ngụy.
Bầu trời như mực.
Tất cả ánh sáng dường như đều biến mất, duy chỉ có Văn cung Đại Ngụy vẫn mang theo một chùm ánh sáng như cũ.
Chùm ánh sáng này phát ra từ Thánh giới đài.
Hứa Thanh Tiêu đứng trên Thánh giới đài, hắn ngồi xếp bằng.
Mọi người đều nhìn vào hắn.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu giống như là thánh nhân đang ngộ đạo.
Tất cả mọi người đều biết qua ngày hôm nay, Hứa Thanh Tiêu sẽ có được một danh xưng chốn văn đàn, là một danh hào mà không ai có thể bôi đen được.
‘Tân thánh tương lai.’
Văn cung Đại Ngụy, hư ảnh của Chu thánh cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, cái cúi đầu này mang theo ý vị như thế nào thì không ai biết được.
Nhưng cái cúi đầu này đã thể hiện được uy danh của Hứa Thanh Tiêu.
Trải qua chuyện này, người nào trong thiên hạ mà không biết đến hắn?
Đừng nói ai khác, những văn nhân kia ai còn dám tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức nữa?
Đã từng có người dám mang danh xưng đại tài vạn cổ ra mỉa mai Hứa Thanh Tiêu, cho rằng Hứa Thanh Tiêu không có được tài hoa như vậy, mà bây giờ, thánh nhân cũng đang phải triều bái Hứa Thanh Tiêu.
Đến cả tồn tại như thánh nhân cũng phải tôn trọng thì có ai dám xem thường nữa? Còn có ai dám nói xấu nữa?
Ngay cả thiên địa đại nho cũng không thể nói xấu và sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu được.
Giả sử như mấy ngày nữa mới bắt đầu Thái Bình thi hội, đại tài mười nước chắc chắn không dám phách lối chút nào, thậm chí Hứa Thanh Tiêu nói cái gì thì chính là cái ấy.
Đây chính là uy vọng của thánh nhân, thực lực của thánh nhân.
Nhất là khi Hứa Thanh Tiêu có thể là thánh nhân trong tương lai, vị thánh nhân thứ hai của Đại Ngụy. Mặc dù khả năng này cũng không phải là lớn cho lắm vì dù sao thì ý nghĩa của Văn thánh cũng rất phi phàm, có thể trở thành bán thánh chắc cũng không khó đâu nhỉ?
Bán thánh không phải là thánh sao?
Một vị bán thánh còn sống, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu rất có thể sẽ trở thành bán thánh trong bốn mươi năm tới, loại người này có ý nghĩa quá lớn đối với Nho đạo, là người đứng đầu Nho đạo trong thiên hạ, trừ phi đương thời xuất hiện vị thánh nhân thứ hai, nếu không thì ai dám tranh phong?
Hoài Ninh thân vương kinh ngạc nói không nên lời.
Ông ta hoàn toàn không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu chẳng những không bị tru sát mà ngược lại còn đạt được sự tán thành của Chu thánh, thậm chí còn nhận được cái cúi đầu của Chu thánh. Cái cúi đầu này ông ta không biết nó mang ý nghĩa như thế nào nhưng chắc chắn là Hứa Thanh Tiêu đã nhận được sự bảo vệ của Chu thánh.
Trước kia ông ta có thể vận dụng một vài thủ đoạn, cùng lắm thì trở mặt với nữ đế để giết Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ ông ta đã không thể nữa rồi, một khi giết Hứa Thanh Tiêu thì văn nhân trong thiên hạ cũng sẽ không buông tha cho ông ta, đời đời kiếp kiếp ông ta đều sẽ phải chịu sét đánh.
Hứa Thanh Tiêu... đã trở thành kẻ đáng gờm rồi.
Trong ánh mắt của ông ta tràn đầy vẻ hối hận, ông ta hối hận, cực kì hối hận, ông ta hối hận rằng vì sao trước đó không giết quách Hứa Thanh Tiêu đi cho xong.
Ông ta đã quá e ngại nhiều điều.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn tạo nên danh tiếng, muốn động đến Hứa Thanh Tiêu đã không dễ dàng nữa, khó như lên trời.
Mà không diệt trừ Hứa Thanh Tiêu thì thời thế của Đại Ngụy tất sẽ trở lại thời kì cường thịnh, nếu như thật sự như vậy thì tương đương với ông ta sẽ trơ mắt nhìn một con hổ trưởng thành.
Nhưng đáng tiếc là có hối hận nhiều hơn nữa cũng thế thôi. Ông ta không có chút hy vọng nào.
Không chỉ ông ta.
Ba người Bồng nho, Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi mới thật sự tuyệt vọng.
Bồng nho còn đỡ, ông ta không cần phải trả cái giá gì cả nhưng mặt mũi của ông ta đã bị tổn hại hết, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tạo thành sai lầm to lớn, tạo ra một kẻ địch lớn cho Chu thánh nhất mạch.
Nhưng ông ta không giận vì chuyện này, thứ ông ta tức giận chính là vì sao mà Chu thánh lại cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu? Vì sao lại như vậy? Đây là chuyện không thể nào, Chu thánh chính là thánh trong vạn thánh, Hứa Thanh Tiêu thì tính là gì chứ? Hứa Thanh Tiêu xứng sao?
Cả tư cách xách giày cho Chu thánh cũng không xứng.
Khác với Bồng nho, hai người Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An đã hoàn toàn lâm vào trạng thái sợ hãi và bất an.
Trước đó bọn họ đã đồng ý với Hứa Thanh Tiêu rằng nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể chứng minh sự trong sạch của mình thì bọn họ sẽ tự phế nho vị.
Lúc nói lời này thì thật đúng là có mang theo chút cảm giác tức giận, lại thêm Bồng nho cho bọn họ niềm tin, cho nên hai người liền đồng ý.
Nhưng... Nhưng... thật không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu lại có thể làm như vậy.
Vậy tiếp đó không phải sẽ là ngày tận thế của mình sao?
Nghĩ đến đây, hai người không nhịn được càng trở nên sợ hãi.
Bọn họ tin rằng Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ bắt bọn họ phế nho vị, nhưng bọn họ nỡ lòng làm như vậy sao? Nhất định là không nỡ rồi.
Để đi đến cảnh giới đại nho này Nghiêm Lỗi đã phải hao phí hơn sáu mươi năm.
Tôn Tĩnh An đến cảnh giới đại nho cũng hao phí mất năm mươi lăm năm.
Vả lại lúc trước bọn họ đều là đại tài nhất đẳng, nếu như thật sự bị phế sạch nho vị vậy thì còn không bằng bảo bọn họ đi chết.
Bọn họ muốn mở miệng cầu xin sự tha thứ từ Hứa Thanh Tiêu, nhưng những lời ở trong lòng lại không thể nói ra miệng được.
Quan trọng nhất là Hứa Thanh Tiêu xếp bằng ngồi phía trên vẫn không nói gì làm cho người ta cảm thấy kì quái.
Không biết Hứa Thanh Tiêu đang muốn làm gì đây.
Mà khi đám người đang trầm mặc.
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra.
Giọng hắn vang lên.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu.”
“Hôm nay viết sách thành nho.”
Âm thanh mênh mông vang lên.
Vào thời khắc này, giọng của Hứa Thanh Tiêu to rõ vô cùng, truyền ra khắp cả kinh đô Đại Ngụy.
Khi đạo âm thanh này vang lên.
Kinh đô Đại Ngụy.
Nhưng nổi lên cơn sóng cao một trượng, toàn bộ kinh đô đều hoàn toàn sôi trào.
Nếu như nói trước đó Hứa Thanh Tiêu tự chứng trong sạch làm cho dân chúng vô cùng lo lắng và sợ hãi vì vất vả lắm bọn họ mới gặp được một vị quan tốt, nếu như mất đi một người như vậy thì thật sự khó chấp nhận được.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu đang chứng địa vị đại nho, viết sách thành nho, điều này sao có thể không làm cho trên dưới kinh đô sôi trào lên được chứ?
Đừng nói là những người dân này.
Kích động nhất vẫn là người của Văn cung.