Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 619 - Chương 619: Thiên Địa Chi Sách, Tuyệt Thế Đại Nho, Bên Dưới Văn Cung, Phế Nho Vị Của Ngươi (2)

Chương 619: Thiên Địa Chi Sách, Tuyệt Thế Đại Nho, Bên Dưới Văn Cung, Phế Nho Vị Của Ngươi (2)

Ánh mắt của bọn họ run sợ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Trước trước sau sau Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ mới nhập học được nửa năm.

Dưỡng khí, Khai khiếu! Tu thân!

Hứa Thanh Tiêu chỉ tốn ba tháng thôi.

Minh ý! Lập ngôn! Viết sách!

Hứa Thanh Tiêu lại chỉ cần tốn ba tháng.

Trước trước sau sau cũng mới có nửa năm. Hôm nay Hứa Thanh Tiêu đã muốn chứng đại nho? Tốc độ tu luyện này hình như là nhanh quá rồi đó? Có cần phải khoa trương và khác thường vậy không?

Có thể chừa cho bọn ta chút cơ hội được không vậy?

Bọn người ở Văn cung Đại Ngụy hoàng toàn khuất phục.

Trước thất phẩm bọn họ có thể không quan tâm đến tốc độ của Hứa Thanh Tiêu, tốc độ tấn phẩm của Hứa Thanh Tiêu là ba tháng lên ba cấp thì thế nào chứ? Cho dù là một tháng lên ba cấp thì cũng vô dụng thôi.

Bởi vì đến thất phẩm rồi ngươi liền cần phải minh ý, nếu ngươi không thể minh ý thì cả đời này cũng chỉ có thể ở mãi bát phẩm.

Sau đó cho dù ngươi minh ý rồi thì ngươi cũng cần phải lập ngôn, được sự tán thành của thiên địa hoặc là sự tán thành của bách tính, xã tắc, nếu không thì cũng lại vô dụng mà thôi.

Sau khi ngươi lập ngôn, thứ khó khăn nhất thật ra là viết sách.

Muốn viết được sách thì nhất định phải cho tất cả người trong thiên hạ xem đồng thời còn phải để người trong thiên hạ hiểu được nội dung trong sách của ngươi, bằng không mà nói, chẳng có bất kì tác dụng gì.

Không phải chỉ tùy tiện viết một quyển sách thì sẽ có thể trở thành đại nho, thế thì người nào cũng có thể là đại nho rồi.

Giữa đám người.

Hoa Tinh Vân kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Trong đôi mắt hắn ta tràn đầy vẻ phức tạp.

Bây giờ hắn ta đã là thất phẩm minh ý, thật ra đã có thể lập ngôn từ lâu, hắn ta dự định sẽ lập ngôn vào hôm khoa cử.

Hứa Thanh Tiêu là lục phẩm chính nho hắn ta cũng không để ý, nguyên nhân là vì lúc nào hắn ta cũng có thể lập ngôn được.

Nhưng hôm nay, Hứa Thanh Tiêu viết sách. Một khi thành công vậy thì sẽ là đại nho ngũ phẩm.

Một vị đại nho hai mươi tuổi.

Từ trước đến nay... là người đầu tiên đó.

Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu nhập học chẳng qua cũng chỉ mới nửa năm, rốt cuộc thì hắn là ai chứ, sao tư chất lại yêu nghiệt như vậy.

Chẳng lẽ hắn thật sự là thánh nhân mới trong tương lai sao?

Vì sao chứ!

Tân thánh tại sao lại không phải là Hoa Tinh Vân ta đây?

Trong lòng Hoa Tinh Vân cũng không biết đến cùng là mình cảm thấy thế nào nữa, nhưng nhất định là không vui vẻ gì.

Về phần bọn người Bồng nho cũng trừng to mắt y như nhau, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Vừa mới nhận được thánh ý thì liền trực tiếp tăng lên cảnh giới đại nho nhị phẩm, một khi hắn thành công thì sẽ tạo ra sự ảnh hưởng nhất định đối với Văn cung.

Ông ta không muốn Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm thành công nhưng lại không thể ra tay cản lại được.

Một bước sai! Vạn bước sai! Bước nào cũng sai!

Giờ khắc này, Bồng nho cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt, ông ta biết rõ lòng mình đang tức giận, muốn phun ra một ngụm máu nhưng ông ta vẫn cố nuốt trở về.

Về phần vẻ mặt của Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An thì lại càng thêm khó coi.

Nếu như Hứa Thanh Tiêu thành đại nho vậy thì liền có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, cứ như vậy, đợi chút nữa Hứa Thanh Tiêu sẽ càng không bỏ qua cho bọn họ.

Giờ khắc này, hai người như người sắp chết ngồi chờ đợi tử thần, trong lòng họ cảm thấy vô cùng dày vò.

Đồng thời bọn họ cũng hối hận thật nhiều, hối hận rằng vì sao mình lại phải gây sự với Hứa Thanh Tiêu làm gì không biết.

Cách đó không xa.

Khi nhóm Thượng thư Đại Ngụy nhìn thấy cảnh tượng này thì ai nấy cũng đều nhịn không được mà siết chặt nắm đấm. Trần Chính Nho nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng và kính nể.

Mấy người Cố Ngôn cũng cảm nhận được một loại cảm giác không nói nên lời. Bọn họ đã cao tuổi, bầu nhiệt huyết kia sớm đã không còn nữa, nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu lại mang đến cho bọn họ loại nhiệt huyết kia.

Bên võ tướng, An quốc công nhìn Hứa Thanh Tiêu, không khỏi cảm khái sâu sắc:

“Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu, nho đạo vạn cổ như đêm dài. Từ nay về sau, các võ quan bất luận là như thế nào thì cũng phải giao hảo với Hứa Thanh Tiêu, hiểu chưa?”

An quốc công dùng chân khí truyền âm, nói cho mỗi vị võ tướng đều biết.

Tất cả lời nói và hành động ngày hôm nay của Hứa Thanh Tiêu đã làm cho địa vị của hắn ở trong lòng mọi người được nâng lên không chỉ một bậc.

Trong lòng bọn họ, Hứa Thanh Tiêu đã từng là một người thông minh, cũng là một người có tính cách nhiệt huyết, bọn họ thích sự thông minh của Hứa Thanh Tiêu cũng tính sự nhiệt huyết của Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng đây đều là thích về mặt tính cách, chỉ có thể nói là cảm thấy người này không tệ, đồng ý kết giao làm bạn với ngươi.

Nhưng bây giờ đã khác.

Hứa Thanh Tiêu đã phô bày ra thực lực chân chính, tương lai sẽ là thừa tướng Đại Ngụy, là thánh nhân trong tương lai.

Chỉ hai danh hiệu này thôi cũng đã đủ làm cho người đắc tội với Hứa Thanh Tiêu phải chết không thể nghi ngờ.

Về phần vị trí thừa tướng tương lai của Đại Ngụy làm sao mà lấy được? Chuyện này còn cần phải suy nghĩ nữa sao? Chỉ bằng tất cả những hành động hôm nay của Hứa Thanh Tiêu thì vị trí thừa tướng Đại Ngụy sau này không để cho Hứa Thanh Tiêu ngồi thì cho ai ngồi bây giờ?

Chẳng lẽ lại còn để cho lão già Trần Chính Nho ngồi mãi không xuống?

Cùng lúc đó.

Kinh đô Đại Ngụy.

Bên trong học đường Thủ Nhân.

Trần Tinh Hà nhìn lên bầu trời đen như mực không nói lời nào.

Hắn ta không đi Văn cung Đại Ngụy, không phải không thèm nhìn mà là hắn tin tưởng sư đệ mình, đồng thời cũng không muốn tham gia vào, sợ mình nói gì sai, dù sao thì lúc trước hắn ta cũng biết được một chút về chuyện này.

Lỡ như không giúp được gì mà ngược lại còn làm hại sư đệ, vậy thì thảm rồi.

Mà tất cả những chuyện xảy ra ở Văn cung Đại Ngụy tất cả đều được kính Đầu Thiên trên bầu trời chiếu lại. Hắn ta đã nhìn thấy toàn cảnh, lại cảm khái may mà vị sư đệ này của mình là đại tài vạn cổ.

Bây giờ nghe thấy Hứa Thanh Tiêu muốn viết sách thành nho, không hiểu sao Trần Tinh Hà ngây ngẩn cả người.

“Sư đệ à sư đệ, ngươi không thể chờ ta một chút sao?”

Rất lâu sau đó, Trần Tinh Hà mới nói ra tiếng lòng của mình. Trong lòng hắn ta thật sự đang rất khó chịu. Hắn ta vẫn bị kẹt lại ở thập phẩm chưa thế đột phá.

Lúc đầu hắn vốn đã sớm có thể đột phá, nhưng bởi vì Hứa Thanh Tiêu cứ liên tục đột phá hết lần này đến lần khác làm cho tâm cảnh của hắn ta bị đánh sập.

Chẳng qua vẫn còn may, bất luận là thế nào thì Hứa Thanh Tiêu cũng là sư đệ của mình, rất tốt, không tệ.

Bình Luận (0)
Comment