Giờ cũng là lúc ngươi nên thực hiện lời hứa của mình, kết quả các ngươi bây giờ lại muốn chơi lầy rồi sao?
Bắt Hứa Thanh Tiêu phải gọi được người Binh bộ tới, các ngươi mới vui đúng không?
Chu Thánh nhất mạch này, quả nhiên không biết xấu hổ chút nào.
Đây chính là suy nghĩ của đám dân chúng.
Mà Lục bộ Thượng thư cùng với các quốc công liệt hầu ai nấy cũng đều vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Cho dù là Trần Chính Nho cũng vui sướng trong lòng.
Không phải thích gây rắc rối sao? Cứ gây đi? Bây giờ đụng phải Hứa Thanh Tiêu trâu bò rồi này, có thấy vui chưa?
Trước kia mọi người cảm thấy Hứa Thanh Tiêu làm việc có chút lỗ mãng, hành vi xúc động.
Nhưng bây giờ thoạt nhìn, đây chính là phong cách của Hứa Thanh Tiêu, trước tiên bình tĩnh nói rõ cho ngươi biết, nếu ngươi không nghe? Vậy ta lại khuyên ngươi một lần nữa, ngươi vẫn không nghe? Vậy thì giết, giết đến khi ngươi nghe lời mới thôi.
Đại Ngụy bây giờ, thật sự cần một người thiết huyết thủ đoạn lên sàn, bọn họ từng kiêng dè quá nhiều, quả thật đã quá cứng nhắc rồi.
"Tiểu tử Thủ Nhân này, thật sự có phong thái của lão phu khi còn trẻ."
An Quốc công tán thưởng nói, càng tăng thêm hảo cảm đối với Hứa Thanh Tiêu, binh gia bọn họ không phải thích loại người này sao.
Còn quản cái gì bảy ba hai mươi mốt, quản ngươi âm mưu quỷ kế gì, thay vì cãi nhau với ngươi, không bằng trực tiếp động thủ, đánh không lại thì nhận thua, đánh lại thì đánh cho ngươi phục.
Kinh binh xuất hiện, sát khí đằng đằng.
Hứa Thanh Tiêu không cãi nhau với đám người Bồng Nho, mà hướng ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hâm Ngôn.
“Bát môn kinh binh nghe lệnh!”
“Nếu bản quan hạ lệnh, nghiêm khắc chấp hành!”
“Nếu ai do dự lùi bước, trảm!”
Hứa Thanh Tiêu biết tật xấu của quân đội Đại Ngụy, vấn đề này, chờ chuyện này qua đi hắn vẫn phải chấn chỉnh lại một chút.
Đương nhiên, Hứa Thanh Tiêu vẫn hiểu cho họ, lý do chủ yếu là do nơi này chính là kinh đô Đại Ngụy.
Những quân nhân này vẫn còn tương đối kiêng kỵ, ra đường rất dễ va phải hoàng thân quốc thích gì đó, mà mình thì động một chút lại kêu bọn họ giết vương gia hoặc là đại nho.
Ai mà dám động thủ cho được?
Kiêng kỵ là chuyện bình thường, nhưng không nghe quân lệnh kiên quyết không được.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới lên tiếng nhắc trước, đừng để đến lúc mình ra lệnh rồi, những người này lại không dám tiến lên, do dự.
Giết đại nho thì có sao nào? Đại Ngụy thiếu một vị đại nho thì đã sao?
“Chúng thần tuân mệnh!”
Bát môn kinh binh lớn tiếng hô, nhất là Tưởng Hâm Ngôn, hắn há có thể không biết ý tứ của Hứa Thanh Tiêu, cho nên giọng nói của hắn càng thêm vang dội.
Dùng phương thức này để đáp lại Hứa Thanh Tiêu.
Câu trả lời đinh tai nhức óc cũng thể hiện thái độ vô cùng kiên định.
Lúc này.
Hứa Thanh Tiêu hướng mắt nhìn về phía đám người Bồng Nho.
"Hứa Thanh Tiêu!"
"Chuyện này, nhất định phải náo loạn đến mức này sao?"
"Ngươi cũng biết, giết Nho, đối với vương triều mà nói, ảnh hưởng rất lớn, từ xưa đến nay, phàm là vương triều giết Nho, không quá trăm năm đều sẽ bị thiên địa hàng nộ, trong vòng trăm năm nhất định sẽ suy bại tan vong."
"Ngươi thật sự dám?"
Bồng Nho lên tiếng, ông ta chỉ vào Hứa Thanh Tiêu, phổi tức đến mức sắp nổ tung rồi.
Từ xưa đến nay, có mấy người dám nói giết Nho?
Có mấy người cho phép giết Nho?
Nho đạo vì sao lại được người trong thiên hạ tôn sùng? Có quá nhiều lý do.
Phàm là vương triều giết Nho, đều sẽ bị thiên địa nổi giận, Hứa Thanh Tiêu nói những lời này, quả thực là sỉ nhục Nho đạo, chứ không còn là sỉ nhục thánh nhân.
Nhưng giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại lạnh lùng vang lên.
"Buồn cười! Từ xưa đến nay có triều đại nào vĩnh cửu hay chưa?”
"Nho giả bất nhân! Sao không thể giết?”
"Nho giả bất tín! Sao không thể giết?”
"Nho giả vô đức! Sao không thể giết?”
Hứa Thanh Tiêu cười lạnh một tiếng, hắn dám nói ra những lời này, vạn tuế thiên cổ cái gì, nhìn qua lịch sử, có bao nhiêu vương triều có thể trôi qua được mấy đời? Có thể thực sự bất diệt hay chưa?
Mặc cho ngươi ngàn năm, vạn năm, cho dù là vương triều mười vạn năm, kết quả cuối cùng vẫn là một hồi trống rỗng, so với núi non, so với tinh tú, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Mà ba câu không giết này của Hứa Thanh Tiêu, cũng chấn động hùng hồn, làm người nghe vô cùng sảng khoái.
Giết Nho đích thật là tội lớn.
Nhưng vấn đề là, Hứa Thanh Tiêu không phải vì tàn bạo mà giết Nho, là bởi vì nho giả bất nhân, nho giả bất tín, nho giả vô đức.
Loại Nho giả như vậy, nên giết.
Loại Nho giả như vậy, có thể giết.
Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi sôi gan khi nghe những lời Hứa Thanh Tiêu nói.
Nhưng bọn họ không dám phản bác, vào thời điểm mấu chốt này, nếu còn dám nói lung tung, thì là thật sự muốn chết.
“Hứa Thanh Tiêu, nếu ngươi dám giết Nho, lão phu sẽ phục sinh thánh khí, giết chết ngươi!”
Lúc này Bồng Nho cũng không chú ý đến nhân nghĩa đạo đức gì nữa, nếu Hứa Thanh Tiêu đã nói đến mức này, vậy ông ta cũng có huyết tính.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu dám giết Nho, ông ta sẽ trực tiếp phục sinh thánh khí, thỉnh Thánh ý trảm Hứa Thanh Tiêu.
"Được, vậy Hứa mỗ nên đợi xem, đến lúc đó thánh nhân trảm ta, hay là trảm ông."
"Người đâu! Cho thêm nữa khắc, nếu Tôn Tĩnh An và Nghiêm Lỗi không tự phế nho vị, giết.”
Giọng Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Mỗi một câu hắn nói ra đều vô cùng lạnh lùng.
Hứa Thanh Tiêu hắn là ai chứ? Quận vương hắn cũng đã từng giết, phiên thương hắn cũng từng giết, đại nho thì đúng là chưa từng giết.
Nếu đám người này muốn thử một lần, Hứa Thanh Tiêu cũng không ngại thêm chuyện sát nho vào lý lịch của mình.
Sớm thấy đám người này khó chịu, giết hay không giết đối với mình cũng có lợi, miễn cho có việc hay gì đừng tìm mình gây phiền toái.
"Hứa Thanh Tiêu!"
“Ngươi dám!”
Trong lúc nhất thời, trong Văn cung Đại Ngụy có không ít giọng nói vang lên, đều là đại nho của Chu Thánh nhất mạch.
Tuy rằng Hứa Thanh Tiêu là tân thánh tương lai, nhưng Hứa Thanh Tiêu hiện tại còn chưa phải là thánh nhân, lại muốn giết Nho, đây là chuyện đại nghịch bất đạo.
Nếu có một ngày, Hứa Thanh Tiêu thật sự trở thành thánh nhân, vậy còn gì để nói nữa chứ?
"Hứa Thủ Nhân, việc này, đến đây có thể chấm dứt rồi, ngươi là tân thánh tương lai, nếu như giết Nho, đối với ngươi mà nói cũng sẽ không có lợi."
Nhưng cũng có người khuyên bảo nói, là giọng nói của Trần Tâm đại Nho, ông ta chủ động mở miệng, hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể bình tĩnh lại.
"Trần Nho, cũng không phải Hứa mỗ thật sự cuồng vọng, cũng không phải Hứa mỗ thật sự có thù tất báo, mà việc này chính là sinh tử đại thù."
"Nếu ta thật sự tu luyện dị thuật, đi tới Văn Cung chỉ sợ cũng đã chết rồi."
"Bọn họ muốn ép Hứa mỗ vào chỗ chết, hiện giờ Hứa mỗ tự chứng minh sự trong sạch, khuyên bảo như vậy, chẳng khác nào đã thiên vị?"
"Nho giả vô tư, hai lão cẩu Tôn Tĩnh An Nghiêm Lỗi này, ỷ vào mình là đại nho, khi dễ Hứa mỗ, trong Văn cung, còn có ai đứng ra nói lý lẽ giùm Hứa mỗ ta?"