Tam đại thương mang các nguyên vật liệu đến, phân phối đến tận tay các quận các phủ, sau đó từng thứ một được điều xuống cho các cấp dưới làm.
Kế hoạch ban đầu là 50 quận, mà giờ quốc khố của Đại Nguỵ dư giả, tất nhiên Hứa Thanh Tiêu sẽ không keo kiệt rồi, tăng thêm 100 quận nữa, Nữ đế hơi lo lắng, dù sao 50 quận cũng vừa đủ rồi.
Nói tới nói lui, không phải sợ Đại Nguỵ không kham nổi, mà sợ có kẻ bên trong ngáng chân.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ ý của Nữ đế, nói trắng ra là sợ Phiên Vương các nơi đến kiếm chuyện, suy cho cùng đưa guồng nước cho bọn họ, nhẹ nhất là lương thực sẽ rồi dồi dào hơn, mà đám Phiên Vương này bản thân sẽ tham ô hết, tệ nhất là bọn chúng sẽ mượn chuyện guồng nước để phát triển thế lực của mình.
Cho dù là chuyện nào, đối với Đại Nguỵ mà nói đều không có lợi.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ nỗi lo của Nữ đế, cho nên cũng nói kế hoạch của mình ra.
Trước cứ bung rộng, sau mới tập trung vào.
Trước mắt có bao nhiêu vật liệu thì dùng hết bấy nhiêu vật liệu, tốt nhất là làm cho mỗi một hương một thôn ở Đại Nguỵ đều có một guồng nước, tất nhiên, chỗ có nguồn nước đầy đủ thì không xây.
Với 50 quận lúc trước Nữ đế chọn, trên cơ bản đều ở gần kinh đô, cộng thêm một vài chỗ đất đai cực kỳ nghèo khổ, thu hoạch rất rất ít.
Theo ý của Hứa Thanh Tiêu, những chỗ này phải đặt guồng nước bản đầy đủ, ra lệnh cho các huyện lệnh ở đấy nghiêm ngặt trông giữ, lấy cả tính mệnh ra gánh vác.
Về phần những quận thêm vào ngoài quy định, Hứa Thanh Tiêu sẽ đặt guồng nước bản thiếu ở đó.
Cứ như thế, để những guồng nước bản thiếu này xuất hiện ở trong mắt Phiên Vương ở đấy, trở thành một thứ thiếu sót, dẫn tới Phiên Vương sẽ không buồn để ý đến.
Và thế mục đích của cách làm này rất đơn giản là trải rộng công trình guồng nước ra, chỉ cần diện tích được trải rộng lớn, dù tạm thời vô dụng cũng không sao hết, vì đến lúc cần tới thì guồng nước ở đó có thể phát huy hết tác dụng được.
Đến lúc đó đơn giản chỉ cần thêm chút vật liệu vào là xong, đối với Công bộ của Đại Nguỵ, là chuyện đơn giản như đan rổ.
Nữ đế dè chừng nhất là Phiên vương.
Nhưng cách Hứa Thanh Tiêu làm là "trải rộng thị trường", còn có thể thuận tay khiến đám Phiên Vương này tê liệt, một mũi tên trúng hai đích.
Ngộ nhỡ tên Phiên vương kia phát hiện ra vấn đề, vậy cũng không cần lo, tên Phiên vương đấy chắc sẽ cho rằng mình là thằng thông minh nhất cái thiên hạ này, sau đó lén lút sửa lại guồng nước, tự mình bắt đầu lén lút dựa vào guồng nước để tăng lương thực lên.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không hoảng, nguyên vật liệu quan trọng nhất của guồng nước, hiện cũng là vật liệu của hoàng gia, ngươi có thể dùng chất liệu kém cũng được, nhưng bản thiết kế và cách chế tạo ngươi không thể có được.
Mời thợ thủ công đến cũng chẳng sao, nhưng chỉ cần ngươi mời thợ thủ công tới thì chắc chắn sẽ có người biết, chỉ cần có người biết, thì ngươi chạy thoát khỏi pháp nhãn của Đại Nguỵ à?
Nếu không, tác dụng của Hoạn đảng để làm gì? Không phải để giám thị đám quyền quý này hả?
Đây là suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu đặt bút lên tờ giấy trắng.
Mấy ngày nay đều đang vội vàng tăng phẩm cảnh của Võ Đạo nên không rảnh tay, bây giờ Hứa Thanh Tiêu mới lập ra được một chút kế hoạch tương lai cho mình.
Nếu không lập kế hoạch ra, thì giống một con ruồi không đầu.
[ Thứ nhất: Chuyện guồng nước đến trước cuối tháng nhất định phải hoàn thành, mau chóng thu lấy dân ý, có thể thông qua cách này để đột phá cảnh giới.]
[Thứ hai: Nhất mạnh vào sự phát triển nông nghiệp của Đại Nguỵ, tìm được thực vật đặc thù hoặc lúa giống.]
[Thứ ba: Trấn áp ma chủng, đồng thời mau chóng hiểu ra được gốc rễ của dị thuật.]
[Việc vặt: Văn cung Đại Nguỵ, Hoài Ninh Vương, Bạch Y Môn.]
Hứa Thanh Tiêu viết chuyện cần làm tiếp theo giống như viết dàn ý hết ra, đây là thói quen của hắn, mỗi khi xảy ra chuyện lớn, hoặc nhắc đến chuyện mình chiếm được một lúc thay đổi khác biệt lớn.
Hắn đều sẽ viết một bản quy hoạch tương lai, có thể tiến hành thay đổi được không, rồi lại tiến hành điều chỉnh, việc đầu tiêu là việc cấp bách nhất, việc thứ hai, thứ ba, sau đó là một vài chuyện vặt vãnh.
Công trình guồng nước không được trì hoãn nữa, tầm khoảng cuối tháng phải đâu vào đấy, tiến hành điều chỉnh, sau đó bắt tay vào phát triển nông nghiệp của Đại Nguỵ, nói trắng ra là tiêu tiền, bây giờ các thương nhân đã đưa bạc đến rồi, nên bỏ tiền ra thôi.
Có tiền không tiêu là thằng ngu, hơn nữa đối với Đại Nguỵ mà nói, tiêu được tiền là chuyện tốt rồi.
Việc thứ ba còn lại là trấn áp được ma chủng trong cơ thể, thời gian cũng hòm hòm rồi, Hứa Thanh Tiêu tính cứ dẫn ma chủng ra trước đã, sau đó dùng Văn cung, dùng tài hoa của bản thân trấn áp, kể từ đó còn có thể tăng một ít sức mạnh lên, cớ sao không làm? Dù sao sớm muộn gì mình cũng rời khỏi kinh đô Đại Nguỵ, đi ra thế giới bên ngoài thăm thú một phen.
Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ kỹ, tiếp theo mình cứ ngoan ngoãn tăng sức mạnh của bản thân lên đã, Nho Đạo cũng được, Võ Đạo cũng tốt, dù sao thì Nho Đạo không thành Thánh Nhân thì Hứa Thanh Tiêu không ra khỏi kinh đô Đại Nguỵ được.
Về phần Võ Đạo, nói thế nào cũng phải đến được cái Tứ Phẩm đã chứ? Thế không phải rất phù hợp với bên trong Thánh bên ngoài Vương à.
Nho Đạo Thánh Nhân, Võ Đạo Vương Giả, một cái tam phẩm một cái tứ phẩm, mỹ mãn vô cùng.
Ngẫm lại xem, bản thân đi khỏi Đại Nguỵ, có vô số yêu ma nhìn mình chằm chằm, thế thì sao, bọn chúng kị mình đã đạt đến cảnh Thánh Nhân, chi nên sẽ phái một vài yêu ma đặc thù, hoặc một ít sát thủ được bọn chúng huấn luyện được.
Cho rằng mình là thằng gà mờ, nhưng sau một khắc, bản thân mình đột nhiên ra tay, sức mạnh vương giả bùng nổ, đấm đối thủ đến trở tay còn không kịp, còn dùng sức mạnh của Thánh Nhân, thỉnh Thánh đến đập cả tộc kia ra bã.
Vậy có sướng không?
Không quan tâm người khác có khó chịu không, mình Hứa Thanh Tiêu sướng là được rồi.
Cho nên việc thứ ba liên quan đến dị thuật, thật ra nếu không phải chuyện guồng nước đã gần xong, thì chuyện dị thuật Hứa Thanh Tiêu sẽ xếp vào hàng đầu tiên.
Vì.
Có giấu được người trong thiên hạ, cũng không lừa được mình.
Nữ đế biết thì thế nào?
Văn cung Đại Nguỵ biết thì ra sao?
Giấu bọn họ thì làm gì được? Giấu cả người thiên hạ, nhưng không giấu nổi chính mình.
Tai họa của dị thuật vô cùng khó giải quyết, việc mình tu luyện dị thuật đến bây giờ, chỉ bằng nửa năm ngắn ngủi, đã tăng đến Thất Phẩm, mà dị thuật ma chủng cũng tăng đến Thất Phẩm, thậm chí ngay bây giờ cũng muốn lột xác đến Lục Phẩm.
Tốc độ tu luyện đúng thật không hợp thói và rất kỳ lạ, Hứa Thanh Tiêu nghĩ mãi không ra, ma chủng bên trong cơ thể mình, rốt cuộc tu luyện như thế nào?
Bằng cái gì mà mạnh thế?