Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 637 - Chương 637: Tiên Đạo Đệ Nhất, Một Tháng Mới Nhập Phẩm! Hứa Thanh Tiêu, Một Canh Giờ Đã Nhập Phẩm? (2)

Chương 637: Tiên Đạo Đệ Nhất, Một Tháng Mới Nhập Phẩm! Hứa Thanh Tiêu, Một Canh Giờ Đã Nhập Phẩm? (2)

Hứa Thanh Tiêu không rõ, nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu nếu như không trừ tận gốc dị thuật này, sẽ là phiền phức lớn nhất đối với chính hắn.

"Lúc này ta đã thành Đại Nho rồi, nhưng vẫn không thể diệt tận gốc hoàn toàn ma chủng của dị thuật, chẳng lẽ phải thành Thánh, mới có thể trừ tận gốc được?"

Hứa Thanh Tiêu lẩm bẩm ở trong lòng, hiện tại mình chính là tuyệt thế Đại Nho, có thể áp chế ma chủng, điểm này đã để Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được, những nghĩ muốn diệt hoàn toàn thì lại rất khó.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao cảm thấy rằng muốn trừ tận gốc ma chủng, chắc phải nhập vào cảnh giới thành Thánh mới xong.

Nói đi nói lại thì mình chẳng hiểu dị thuật là cái cóc khô gì cả.

Vả lại mấy loại sách đấy toàn là sách cấm hết.

Thư tịch liên quan đến dị thuật trên khắp thiên hạ này đều là sách cấm, ở trong Tàng Kinh Các của Đại Nguỵ thật ra có một bản "Cách giải quyết dịch thuật", ban đầu Hứa Thanh Tiêu đúng thật rất kích động, nhưng về sau nghe thái giám trong Tàng Kinh Các nói, mấy loại sách này ở rất nhiều nơi cũng có, dùng để lừa mấy thằng ngu thôi.

Những người đọc sách này chủ yếu tám chín phần mười đều tu luyện dị thuật, hoặc nói biết ai đó tu luyện dị thuật, thế nào cũng dính dáng đến dị thuật cả.

Hằng năm dựa vào loại sách này cũng có thể tóm cổ được mấy tên tội phạm đó.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng không dám đi tìm sách cùng loại này, nghĩ lại cũng đúng, người thiên hạ bị cấm tu luyện dị thuật, người đời chỉ biết dị thuật đáng sợ thế nào, hiệu quả ra sao, còn các thông tin cụ thể khác thì đúng thật không biết gì hết.

Thứ đấy là sách cấm trong sách cấm rồi.

Phiền thế không biết, nếu như quen mấy người cũng tu luyện dị thuật thì tốt biết mấy, ít nhất còn có thể cùng nhau nghĩ cách, khỏi phải một mình chịu khổ.

Ý này vừa xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười khổ, đây đúng thật là chuyện không thể nào, người tu luyện dị thuật, ai so ai còn thận trọng cẩn thận hơn, đó là chuyện tru di cửu tộc đấy.

Hơn nữa mỗi người đều không dám nói ra, giống như bây giờ có người nói với mình, hắn tu luyện dị thuật, hỏi mình có tu luyện dị thuật không, có muốn cùng nhau nghĩ cách để vượt qua cửa ải khó khăn không?

Hứa Thanh Tiêu chắc chắn không đồng ý đáp lại.

Kệ đối phương có nói thật không, thế xin hỏi Hứa mỗ ta dựa vào gì để tin ngươi?

Nhỡ đâu ngươi lừa ta thì sao? Ta đây đi thăm ông bà ông vãi thật đấy.

Cho nên muốn tập trung mọi người cùng nhau nghĩ cách giải quyết là không thể, thà tự mình đi tìm tòi giải quyết còn hơn.

Cũng trong lúc Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị xử lý chuyện khác, giọng của Lý Thủ Minh ở bên ngoài vang lên.

"Lão sư, người mau ra ngoài đi ạ, xảy ra chuyện rồi, sư bá xảy ra chuyện rồi."

Theo giọng Lý Thủ Minh vọng vào, Hứa Thanh Tiêu đã bật ngay dậy.

"Sư huynh của ta xảy ra chuyện gì?"

"Sao lại xảy ra chuyện?"

Hứa Thanh Tiêu bước nhanh ra ngoài, trong ánh mắt có chút tò mò.

"Lão sư, người mau ra ngoài xem thử."

Lý Thủ Minh cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ đành tỏ ra bất đắc dĩ.

Hứa Thanh Tiêu không hỏi nhiều, trực tiếp đi ngay ra ngoài.

Rất mau, ở trong học đường, rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu xảy ra chuyện gì rồi.

Chỉ thấy ở bên trong học đường, hai người Lộ Tử Anh và Trần Tinh Hà nhìn nhau chằm chằm, bọn họ đứng chắp tay, ở trong ánh mắt rõ ràng đều hiện vẻ cao ngạo, đứng im ở đó, không ai nói với ai lời nào, chỉ nhìn nhau.

Có vẻ khá là quái lạ, cho nên nhóm học sinh khác cũng không biết nên làm sao đây.

Bọn họ không hiểu, nhưng Hứa Thanh Tiêu trong nháy mắt đã hiểu.

Đây chả phải hai ông chúa kiêu ngạo gặp nhau hả, chả trách xảy ra chuyện này.

Tính cách Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu biết rõ, vô cùng ngạo khí, dù mình không có bản lĩnh gì nhưng vẫn cao ngạo vô cùng.

Tính cách Lộ Tử Anh, Hứa Thanh Tiêu không rõ, nhưng thông qua việc gặp nhau ngày hôm nay, Hứa Thanh Tiêu lại cảm nhận được, cái tên Lộ Tử Anh này cũng cao ngạo không kém sư huynh nhà mình, khác nhau duy nhất là, sư huynh nhà mình hơi kém, còn Lộ Tử Anh có chút bản lĩnh thật.

Cảnh này chính là hai ông chúa thích làm màu đấm nhau trong tư tưởng à.

Mà Hứa Thanh Tiêu vừa mới ló mặt ra cái, cuối cùng Trần Tinh Hà cũng mở miệng.

"Các hạ là?"

Trần Tinh Hà hỏi dò.

"Lộ mỗ, đệ tử chân truyền của Thái Thượng tiên tông, người có tư chất Tiên Đạo đệ nhất, Lộ Tử Anh."

Lộ Tử Anh vô cùng ngạo nghễ nói.

Mà giọng của Trần Tinh Hà cũng theo đó cất lên.

"Tại hạ Trần Tinh Hà, người xếp hạng đệ nhất Nho Đạo huyện Thu Sơn, xếp hạng thứ hai mươi chín kỳ thi phủ của tân triều Đại Nguỵ, sư đệ của ta là Hứa Thanh Tiêu."

Trần Tinh Hà từ tốn giới thiệu bản thân, câu trước nghe còn ổn ấp, câu sau nghe có chút... kiêu hãnh không hiểu nổi.

Nhoáng cái tăng cấp độ làm màu lên.

"Hứa Thanh Tiêu là sư đệ của ngươi hả?"

Lộ Tử Anh có chút tò mò, nhưng sau một chốc, hắn nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.

Theo ánh mắt của Lộ Tử Anh, Trần Tinh Hà cũng đánh mắt nhìn theo, sau khi phát hiện sư đệ của mình đã đi ra, sắc mặt của Trần Tinh Hà càng thêm ngạo nghễ.

Mặc dù hắn không biết Lộ Tử An là ai, nhưng tên này vừa đến đã kéo theo một loại cảm giác khó nói thành lời, một loại cảm giác... tên này không cùng chiến tuyến với mình rồi.

Vì thế hắn ta mới nhìn Lộ Tử Anh, mà Lộ Tử Anh cũng nhìn hắn ta, nếu đây không phải vì học đường Thủ Nhân chính là sân nhà của sư đệ mình, còn lâu hắn ta mới mở miệng ra nói đầu tiên.

"Sư huynh!"

"Lộ huynh."

Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Trần Tinh Hà, đây là lễ bái của sư đệ dành cho sư huynh của mình, còn đối với Lộ Tử Anh, Hứa Thanh Tiêu hơi chắp tay, là khách sáo giữa các bằng hữu với nhau.

"Ừ."

Trần Tinh Hà gật đầu, đồng thời trong lòng vẫn hơi cảm động, dù sao sư đệ của mình đứng trước mặt người ngoài vẫn dành cho mình đầy đủ mặt mũi, đúng là sư đệ tốt mà.

Về phần Lộ Tử Anh trái lại cũng không ứ hử đáp lại gì cả, chỉ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.

"Hứa huynh, ta đã làm xong việc rồi, cố ý đến đây để truyền tiên pháp cho ngươi."

Lộ Tử Anh từ đầu đến cuối đều ra vẻ, nói chuyện cũng tỏ ra rất là màu mè, truyền dạy tiên pháp đến rồi đây!

Hứa Thanh Tiêu nghe xong, bụng bảo dạ đành chịu thôi, mấy năm nay tại sao có nhiều kẻ thích làm màu ra vẻ thế.

"Làm phiền Lộ huynh, đúng lúc cũng có thể trò chuyện với Lộ huynh một chút Nho đạo, cùng nhau tiến bộ."

Hứa Thanh Tiêu cũng không phải người thích so đo, chỉ là lời nên nói thì vẫn phải nói, bản thân mình đúng thật không muốn tu luyện tiên pháp, duy nhất chỉ có cảm thấy thú vị mà thôi.

Nếu đây không phải vì ngành công nghiệp sản xuất, thậm chí Hứa Thanh Tiêu sẽ không đi nghiên cứu thứ này làm gì.

"Ừ."

Lộ Tử Anh thấy Hứa Thanh Tiêu như vậy, cũng không nói thêm câu nào, chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Còn Trần Tinh Hà không nhịn được tò mò.

"Sư đệ, sao đang yên vui đệ lại đi học tiên thuật làm gì, thứ này học cũng không dễ đâu, so ra thì kém Nho Đạo thật, nhưng bây giờ đệ đang trong kỳ đỉnh cao thế này, nếu phân tâm đi tu luyện tiên thuật sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đấy."

Bình Luận (0)
Comment