Lộ Tử Anh tự lẩm nhẩm, đúng là bây giờ y như gà mắc tóc không biết đâu mà lần, tại sao một tấm Trắc Linh phù bình thường hơn cả bình thường, kiểm tra nhiều như vậy đều không ra kết quả gì hết?
Cái tên Hứa Thanh Tiêu này rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ tư chất thấp của thấp nhất.
Cũng có thể lắm chứ.
Nhưng sao lại không phải tư chất cực cao? Vậy sao được chứ? Tư chất cực cao khổng phải là mình, chín màu đó sao?
Hơn nữa nếu cực cao sao Trắc Linh phù lại tự huỷ? Điều này cũng không hợp lý.
Cho nên Lộ Tử Anh theo bản năng cho rằng tư chất của Hứa Thanh Tiêu rất kém.
Kém đến nỗi không gì kém hơn.
Ngẫm đến đây, Lộ Tử Anh nói.
"Khả năng duy nhất là, Hứa huynh không thích hợp để tu tiên."
Y nói cũng không đến nỗi khó nghe, vẫn khá là uyển chuyển.
Nhưng nói những lời này, Hứa Thanh Tiêu còn chưa giận, thì Trần Tinh Hà đã rất không vui rồi.
"Sao không bảo sư đệ ra vô cùng phù hợp tu tiên, Trắc Linh Phù còn chưa kiểm ra được tư chất của sư đệ ta mà."
Trần Tinh Hà khó chịu rồi đó!
Mặc dù chính bản thân hắn ta cũng không hy vọng sư đệ mình đi tu đường Tiên Đạo, phân tâm phân thần, có tài nhưng không thu được kết quả tốt, nhưng cũng không cho phép ai nói sư đệ mình như thế.
Nghe xong lời này, Lộ Tử Anh nhăn mày.
Nhưng nghĩ kỹ thì mình đúng thật hơi phiến diện, vì thế thở dài bảo.
"Là Lộ mỗ nói chuyện hơi cực đoan rồi, mong Hứa huynh đừng để bụng."
Lộ Tử Anh nói thế.
"Không sao, là chuyện nhỏ thôi mà."
"Sư huynh, tư chất Nho Đạo của sư đệ khá ổn rồi, tư chất Tiên Đạo có kém cũng rất bình thường, thật ra chuyện này cũng không cần phải tranh đoạt làm gì."
Hứa Thanh Tiêu nói, đối với kết quả này thật ra hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Vì, Nho Đạo của mình đã là đỉnh rồi, sao Tiên Đạo cũng có thể đỉnh như thế nữa?
Với lại, tư chất Võ Đạo cũng mình cũng tạm ổn, đương nhiên Tiên Đạo có kém cũng là chuyện hết sức bình thường, còn rất là hợp tình hợp lý.
Thế gian này có gì hoàn mỹ đâu chứ.
"Vậy thì chưa chắc, không khéo Trắc Linh phù của ai đó có vấn đề ấy."
Trần Tinh Hà mở miệng, tính cách sư đệ mình khiêm tốn biết tiến biết lùi là chuyện tốt, nhưng cũng không thể mặc cho người ta bắt bí được.
Nên nói vẫn phải nói.
Nhưng những lời này khiến Lộ Tử Anh thật không vui chút nào, nhưng ngẫm lại Trần Tinh Hà nói cũng không sai.
Cuối cùng y cắn răng nói.
"Thật ra còn một cách khác có thể kiểm tra xem Hứa huynh có hợp với tu tiên không."
Lộ Tử Anh nói cách kiểm tra thứ hai ra.
"Ồ? Còn có cách khác?"
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi lại.
"Chẳng lẽ lại nhỏ máu tiếp?"
Trần Tinh Hà cũng đế lời theo.
"Không." Lộ Tử Anh lắc đầu, sau đó đứng dậy lấy giấy bút ra, mau chóng viết chữ lên giấy.
Ước chửng tầm khoảng nửa khắc đồng hồ, Lộ Tử Anh cầm tờ giấy lên, đưa cho Hứa Thanh Tiêu nói.
"Đây là pháp môn dẫn khí vô thượng của Thái Thượng tiên tông, nếu cứ kiểm tra mãi không được, sao không thử tu luyện luôn xem."
Lộ Tử Anh nói cách thứ hai ra.
Nhưng cái cách này, ngài đừng có mà chê, có tác dụng thật đó.
Thực hành là cách duy nhất để chứng minh chân lý đó.
Hứa Thanh Tiêu không nhận lấy tờ pháp môn này ngay, mà nhìn về phía Lộ Tử Anh nói.
"Tâm pháp của môn phái như này theo lẽ thường chắc không được mang ra đâu ha?"
Mặc dù Hứa Thanh Tiêu không hiểu quy định của Tiên Đạo, nhưng cùng đọc qua vài cuốn tiểu thuyết rồi, biết môn phái tu tiên rất coi trọng tâm pháp, nếu như truyền ra bên ngoài chút thôi là đã đủ rước mệt vào người rồi.
"Đúng là có quy tắc thật, nhưng Lộ mỗ chính là đệ tử chân truyền, với lại Hứa huynh đây cũng là Đại Nho của Nho Đạo, hơn nữa đây cũng chỉ là phương pháp dẫn khí cơ bản thôi."
"Cho nên không sao hết!"
Lộ Tử Anh giải thích rõ ràng.
Y thân là đệ tử chân truyền, có lấy tâm pháp vỡ lòng ra cũng không sao, Hứa Thanh Tiêu lại là Đại Nho Nho Đạo, càng không xảy ra vấn đề gì.
Ba điều này hợp thành một, quy củ có là vậy cũng chẳng sao.
"Được, nếu đã như vậy, xin cảm tạ Lộ huynh!"
Hứa Thanh Tiêu nói lời cảm tạ.
Mà Lộ Tử Anh lắc đầu: "Không cần cảm tạ, chủ yếu là do Trắc Linh Phù xảy ra vấn đề, ta cũng không biết phải nói ra làm sao, thôi thì thực hành luôn là hay nhất."
"Nhưng mà có mấy chuyện này, ta vẫn phải nhắc một chút, Hứa huynh hãy nghe cho thật kỹ."
Lộ Tử Anh nói, không phải y muốn giúp Hứa Thanh Tiêu, mà sợ Trần Tinh Hà nảy lòng hiểu nhầm y.
Mình đường đường là thiên tài đệ nhất của Tiên Đạo, nếu bị hạng người này hiểu lầm, thế không phải là rất mất mặt hay sao?
"Mời Lộ huynh nói."
Hứa Thanh Tiêu rửa tai lắng nghe đáp.
"Thứ nhất, tu luyện tiên pháp, không thể bức ép được, nếu như gặp phải cản trở, nhất thiết không thể cưỡng ép bản thân tu hành, bằng không sẽ khiến cơ thể tổn thương cực nặng."
"Thứ hai, tu luyện tiên pháp, không được ép bản thân giác ngộ, phải giác ngộ từ từ, giác ngộ được thì mới thử tu hành, nếu không giác ngộ được, tuyệt đối không được thử, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn hơn nữa."
"Thứ ba, kẻ tu tiên chú ý nhất là duyên phận, nếu không có duyên, thì không được cưỡng cầu, nếu có duyên, tu hành ắt trôi chảy."
Lộ Tử Anh nghiêm túc nói, chỉ ra ba vấn đề.
Lời thế vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc suy ngẫm, còn Trần Tinh Hà ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được nói.
"Đấy không phải cùng chung một ý à? Loanh quanh lòng vòng tóm lại một câu, có tư chất thì tu được, không có tư chất thì không tu được?"
Trần Tinh Hà nhíu mày đáp.
"Đúng. tu tiên chỉ như thế thôi, có tư chất thì tăng cực nhanh, không có tư chất thì ngàn ngày mới đi được một dặm."
Lộ Tử Anh ngạo nghễ nói.
Hứa Thanh Tiêu cười khổ một tiếng, hắn cũng không muốn chen chân vào cuộc cãi vã của hai người này nữa rồi.
Mà hướng ánh mắt nhìn lên cách tu tiên kia.
Chữ của Lộ Tử Anh không đẹp lắm, nhưng vẫn nhìn được, Hứa Thanh Tiêu đọc chăm chú, nghiền ngẫm từng từ một.
Chừng khoảng lát sau, Hứa Thanh Tiêu yên lặng suy nghĩ.
Đây là pháp môn dẫn khí.
Bước đầu tiên của Tiên Đạo tên là "Dẫn khí".
Dẫn linh khí của đất trời đi vào trong cơ thể, tích tụ và bồi dưỡng cơ thể.
Giống như cảnh giới đầu tiên của Võ đạo, cũng là dậm móng nhục thân vững chắc đã.
Nhục thân là cơ bản của mọi thứ.
Một tờ giấy ghi lại cách tu hành, gói gọn mấy ngàn chữ, không đến nửa khắc đồng hồ Hứa Thanh Tiêu đã đọc xong, hơn nữa trong nháy mắt đã hiểu gần hết.
Tất nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng không cho rằng tư chất của mình tốt đẹp gì, dù sao thì bản thân mình là Đại Nho của Nho Đạo, sao lại không thể hiểu được mấy cái này cơ chứ?
"Ta đọc xong rồi Lộ huynh."
Hứa Thanh Tiêu sau khi trả lại pháp môn, khẽ cười nói.
"Đã đọc xong rồi?"
"Hứa huynh, không đọc lại lần nữa hả?"
Lộ Tử Anh hơi kinh ngạc, bây giờ mới được nửa khắc Hứa Thanh Tiêu đã bảo đọc xong rồi?