"Huynh trưởng xem đi."
"Thứ gọi là toà soạn báo, chính là nơi phát mấy loại báo chí."
"Thứ gọi là báo chí, báo chí huynh có thể tưởng tượng là một tờ giấy to hơn tờ giấy này hai lần, sao đó phân chia ra nhiều mảng khác nhau, thí dụ như góc trái trên cùng là chuyện quốc gia."
"Chỗ này sẽ có tình hình tai họa ở đâu đó, ở đâu có chuyện tốt xuất hiện."
"Góc dưới cùng bên trái sẽ là chuyện tên tham quan nào đó bị tịch thu tài sản, viên quan nào làm việc vì dân."
"Góc trên cùng bên phải là tin tức các địa phương, ví dụ như bây giờ chúng ta đang ở kinh độ, như thế thì hôm qua ở kinh đô có tin tức thú vị nào, ở dưới góc bên phải có thể viết một vài quảng cáo tuyển người, nhà ai cần thuê người, hàng hoá nhà ai rất tốt."
"Mọi thứ đều có thể xuất hiện ở trong tờ giấy đó, ngay sau đó sẽ in ra thành mấy ngàn bản, mấy chục ngàn bản, mang ra bán."
Hứa Thanh Tiêu giải thích sơ qua cái gì gọi là báo chí. Nghe những vài lời này, Trương Như Hội giật nảy hết cả mình ngay lên.
Ông ta nhìn tờ giấy trong tay Hứa Thanh Tiêu, thân là kẻ mua to bán lớn, đầu óc ông ta nhảy số cực nhanh, trong nháy mắt đã biết thứ này dùng để làm gì rồi.
Để điều động ý dân đấy.
Nói ví dụ một viên quan, ngươi viết một chuyện ông ta làm, nhưng ngươi cảm thấy chuyện ông ta làm không tốt, cho nên người tiện tay đế thêm một hai câu, tỏ rõ thái độ bàn về lý tính - trung lập - khách quan, còn nói đôi lời quan điểm của chính mình nữa.
Người dân không rõ chân tướng, trong nháy mắt bị ngươi dắt mũi.
Dù sau thì phần lớn người dân còn chưa biết rõ mười mươi sự việc ra sao, chỉ đành thông qua những cách khác nhau để biết được tin tức.
Giống như tại sao Hứa Thanh Tiêu lại được Đại Nguỵ hoan nghênh như vậy? Đơn giản cũng vì tất cả mọi người nói Hứa Thanh Tiêu giỏi.
Người được tiếp xúc thật với Hứa Thanh Tiêu liệu có mấy người?
Người dân đều mù quáng tin theo số đông.
Và Trương Như Hội không chỉ nhìn thấy nguyên một điểm, mà nhìn thấy hai điểm.
Lợi nhuận!
Con dân Đại Nguỵ, không, thậm chí nói cách giải trí của dân chúng thiên hạ này có mấy cái?
Ăn cơm, uống rượu, đi câu lan xem kịch, nghe hát.
Đơn giản chỉ có bốn chuyện này.
Nhưng trong bốn chuyện này có hai chuyện là làm gì? Ăn cơm uống rượu không phải để chém gió với nhau à?
Nói ví dụ như, nơi nay chỗ kia xảy ra chuyện gì, khéo đến cả người nói cũng chẳng biết, đều là tin đồn nhảm thôi, nhưng không chịu nổi phải chém gió thôi.
Vô tình bước vào một quán rượu, là có thể nhìn thấy một đám người đang chém gió ầm ầm, ngươi nói một câu ta đế thêm một lời, chuyện vốn dĩ rất bình thường, thoáng cái đã biến thành chuyện khác rồi.
Nhưng người nói mãi chỉ mấy người kia, còn người nghe thì lắm, mọi người gọi một bầu rượu, hoặc kèm theo một ít lạc, ngồi ở quán rượu nghe chuyện hết cả một ngày.
Nghe xong quay về chém gió với người khác.
Nói cho cùng thì mọi người cũng quá nhàn rỗi, ngày bình thường muốn biết được chuyện gì đó, chắc chắn phải ra quán rượu, hoặc nghe người khác nói.
Nhưng nếu thứ này xuất hiện, e rằng dân chúng sẽ kích động ầm ầm mất.
Mua một tờ báo chí, là biết được chuyện trong thiên hạ, sau đó tụ tập một đống, bắt đầu tán nhảm với nhau, ngươi nói cách hiểu của ngươi, ta nói cách hiểu của ta, giết thời gian.
Nói gọn lại, Trương Như Hội nhìn thấy một cơ hội buôn bán cực lớn, thậm chí là cơ hội buôn bán lớn vô cùng.
"Được!"
"Quá được!"
"Thứ này đúng là... đúng là bảo bối hút tiền đấy."
Trương Như Hội kích động đứng bật dậy, hắn quá kích động.
Lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, Trương Như Hội tò mò chết đi được, đầu óc của Hứa Thanh Tiêu này rốt cuộc lớn lên như thế nào thế?
Sao lại nghĩ ra được cách tốt thế này?
Quá kinh khủng!
Quá khủng bố!
Trương Như Hội rất kích động, hắn càng nghĩ càng kích động, vừa có thể khống chế ý dân của muôn họ, vừa có thể kiếm được khối bạc, ông ta đã không thể nói thành lời rồi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức giữ chặt Trương Như Hội nói.
"Huynh trưởng trước tiên đừng kích động, có mấy chuyện phải hỏi huynh trưởng trước đã, bàn bạc xong mới tiến hành kế hoạch này được."
"Kế lớn như thế, ngu đệ không dám nhiều lời, ít nhất có thể để huynh trưởng hàng năm kiếm được mấy chục triệu bạc trắng, cộng thêm tiền lãi trăm năm, nhưng có mấy chuyện nhất định phải bàn cho thật kỹ."
Nhìn Trương Như Hội kích động như vậy, Hứa Thanh Tiêu rất hài lòng.
Ít nhất là Trương Như Hội biết được tác dụng của tờ báo, nếu như Trương Như Hội coi thường, Hứa Thanh Tiêu ngược lại sẽ khó chịu.
"Đúng đúng đúng, phải bàn kỹ hơn, bàn kỹ hơn, hiền đệ, đệ nói đi."
Trương Như Hội kích động hỏi.
"Thứ nhất, chi phí của một trang giấy là bao nhiêu? Bao gồm chi phí in, nhân công, vận chuyển... thế nào? Chất lượng giấy không được quá kém, nhưng cũng không cần quá tốt."
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc hỏi.
Kiếm tiền được hay không không quan trọng, trước mắt Hứa Thanh Tiêu muốn đi được bước đầu tiên là mở được thị trường.
Dù giai đoạn đầu tiên có lỗ thì hắn vẫn phải làm tiếp.
Một khi toàn báo vào guồng, như thế thì toàn bộ dư luận của Đại Nguỵ sẽ nằm gọn trong tay mình.
Đến lúc đó thì đám phiên vương chó má gì đó, gì mà Hoạn đảng, hay là dị tộc gì đấy, thương nhân gì gì, tất cả đều bị mình bắt chẹt.
Đương nhiên nếu như bệ hạ phát hiện thứ này rất tốt, muốn chiếm thành của riêng thì làm sao giờ?
Làm sao giờ? Lật mặt thôi!
Thứ này không phải trò đùa đâu, đây là thanh kiếm dân ý Hứa Thanh Tiêu đúc cho chính mình đó.
Nếu như bệ hạ muốn cướp, Hứa Thanh Tiêu sẽ không đùa nữa, dù sao đây là át chủ bài mình tạo ra cho mình, bị ngươi lấy mất rồi, ta còn chơi cái gì nữa?
Đương nhiên theo lý thuyết thì Nữ đế phải hỏi, nhưng mình từ chối, Nữ đế cũng không nói thêm nữa.
Suy cho cùng mình còn là tân thánh của tương lai đó, không nể mặt Đại Nho, chẳng lẽ cũng không nể mặt tân thánh sao?
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu hỏi dò.
Trương Như Hội ngẫm một lát, qua một hồi, đưa ra câu trả lời.
"Một tờ giấy bình thường, cộng thêm nhân công đại loại tầm khoảng hai mươi văn."
Trương Như Hội cho câu trả lời.
"Nếu mình tự sản xuất giấy?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
"Tự sản xuất giấy? Chi phí chắc giảm được năm văn tiền, thấp nhất là mười lăm văn."
Trương Như Hội trả lời tiếp.
Mười lăm?
Hứa Thanh Tiêu cau mày, giá vẫn hơi đắt.
Nói sao thì đây mới là chi phí cho một trang giấy thôi.
Nhưng mà hết cách rồi, giá giấy của Đại Nguỵ đúng là như thế.
"Có thể giảm xuống còn mười văn được không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nhưng nói xong, sắc mặt Trương Như Hội ngay lập tức thay đổi.
Giảm xuống còn mười văn?
Đại ca à, thế chả phải lỗ vốn hả?
Một tờ đã lỗ năm văn, ngàn tờ là lỗ năm lượng bạc, mười ngàn tờ là năm mươi lượng bạc.