Trương Như Hội nghĩ một lát, kinh đô Đại Nguỵ lắm nhân khẩu thế, nếu mở rộng ra được thật, một ngày tiêu thụ được mười ngàn bản cũng không phải chuyện khó gì.
Một ngày lỗ năm trăm lạng bạc ròng.
Chấp nhận thì chấp nhận được, nhưng vấn đề đến là, Trương Như Hội không ngu, biết thứ này không chỉ mở rộng mỗi ở kinh đô Đại Nguỵ, Hứa Thanh Tiêu còn bảo mình thu mua không ít tiệm sách ở các phủ lớn nữa.
Nếu bán được thật, cộng thêm chi phí vận chuyển đến các phủ lớn, nói ít nhất một ngày tốn mất năm ngàn lượng bạc.
Một tháng lỗ mười lăm ngàn lượng bạc, thế thì quá lắm rồi.
Nhưng Trương Như Hội vẫn bình tĩnh, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Hiền đệ, ý của ngươi là, trước tiên dùng giá thấp để thu hút dân chúng, để dân chúng hiểu rõ tờ báo này đã, đợi đến khi dân chúng yêu thích thứ này, lại tăng giá lên?"
Trương Như Hội hỏi dò.
"Có ý đấy, nhưng cũng không phải ý đấy."
"Phải bán được giá là điều tất nhiên, nhưng phải để hai năm không được điều chỉnh giá, phải đợi đến khi Đại Nguỵ giàu mạnh mới nâng giá được."
"Đồng thời còn phải chuẩn bị trước cho thật tốt, tăng số lượng của báo chí lên, không chỉ làm một trang, phải làm đến trang thứ hai, trang thứ ba, trang thứ năm, thậm chí là mười trang, với cả giá không được thay đổi.
"Ba trang, năm trang, bảy trang, cho đến mười trang, một quyển bán giá mười văn, thậm chí còn phải thấp hơn."
Hứa Thanh Tiêu nói suy nghĩ của mình ra.
Nhưng nói cái suy nghĩ này ra, thì Trương Như Văn đã không thể nào kiềm chế được rồi.
"Một tờ lỗ mười văn, mười tờ lỗ năm mươi văn, nếu như dựa vào như thế tính ra, một ngày chào hàng bán được một triệu bản không phải chuyện khó khăn gì."
"Đổi cách nói thì một ngày sẽ lỗ mất năm mươi ngàn lượng bạc, một tháng lỗ mất một triệu năm trăm hai mươi lăm ngàn lượng bạc!"
Trương Như Văn nuốt một ngụm nước bọt.
Hứa Thanh Tiêu giỏi làm ăn quá đi!
Một năm lỗ mất mười lăm triệu lượng bạc.
Với cả nếu Hứa Thanh Tiêu muốn mở rộng quy mô ra, thế thì một năm không chỉ mười lăm triệu thôi đâu.
Khéo là ba mươi triệu lượng, năm mươi triệu lượng, thậm chí một trăm triệu lượng, ai chịu nổi hả ông?
"Huynh trưởng, câu hỏi thứ hai, ngươi cảm thấy nếu thứ này xuất hiện, có thể trở thành điểm nóng của kinh đô Đại Nguỵ không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Đây là câu hỏi thứ hai của hắn.
"Được! Nói thật, nếu như có thứ này, mỗi ngày ta đều phải mua một bản, để giết thời gian."
"Tầm khoảng gần nửa canh giờ có lẽ ta sẽ đọc xong, hơn nữa còn có thể biết thêm nhiều thông tin hữu ích."
Trương Như Hội thành thật trả lời.
Nếu như thứ này ra mắt, tuyệt đối có thể trở thành điểm nóng của Đại Nguỵ, người người tranh nhau mua.
"Vậy thì được, nếu đến cả huynh trưởng cũng mua, vậy chứng minh thứ này bất kể là đối với ai mà nói đều có sức hấp dẫn, đương nhiên đối với trẻ con thì không có sức hấp dẫn gì rồi."
"Đến lúc đó tất nhiên sẽ có rất nhiều kẻ đế ý thèm thuồng đến."
"Nhất là các thương hội lớn, bọn họ cũng sẽ xây dựng toà báo ngay lập tức, nhưng nếu giá tiền của chúng ta để ở mức giá bình thường, trong tình huống đảm bảo không lỗ vốn, vậy nhất định bọn họ sẽ ép giá thấp xuống."
"Một khi là thế, mặc dù chúng ta vẫn có người mua của chúng ta, nhưng phần lớn người dân, thật ra vẫn cân đo đong đếm tiền nong, thấy nhà nào rẻ thì mua nhà đó."
"Kể từ đó, không phải chúng ta đã đánh mất sức cạnh tranh chính sao?"
Hứa Thanh Tiêu nói nguyên tắc này ra.
Trên thực tế thì hắn vẫn có một số cái băn khoăn trắc trở không nói ra được.
Tám thương hội lớn không quan trọng, hắn hoàn toàn có thể nhờ người ở bên Lễ Bộ đi đến đó giám sát, nói hẳn ra là muốn xét duyệt báo của bên họ, không thấy có chỗ nào hay, hoặc có chỗ không ra làm sao thì phải tiến hành sửa đổi.
Lôi ra một đống từ cấm, cho các ngươi sửa từ từ, mà toà báo của mình thì không liên quan, chỉ cần không quá cực đoan, đều có thể tung ra bên ngoài.
Đây là ưu thế cạnh tranh.
Người Hứa Thanh Tiêu phải lo nhất ở đây là ai?
Là Văn cung Đại Nguỵ.
Là Chu Thánh nhất mạch.
Một khi phát hành báo chí ra, khiến người dân Đại Nguỵ tranh cướp, Văn cung Đại Nguỵ ngồi im à? Bọn họ đương nhiên sẽ vắt hết óc ra để chèn ép mình.
Trận chiến mặc cả? Coi đám Đại Nho kia không có tiền hả?
Hơn nữa bọn họ cũng có sức cạnh tranh chính.
"Truyền đạo học nghề."
Có chỗ thì một Đại Nho nào đó viết lên cảm nghĩ của mình ngày hôm nay, chỗ thì ngày mai lại có Đại Nho khác viết lên cảm nghĩ của mình.
Kẻ đọc sách khắp thiên hạ sẽ không phát rồ chứ?
Dân chúng Đại Nguỵ liệu không vì đời con cháu không mua một tờ báo của Văn Cung không?
Cứ như thế, chính mình rất khó để cạnh tranh thành công.
Nhất là khi giá bán của mình đắt như thế.
Dân chúng mới bắt đầu có lẽ sẽ chạy theo một loạt, vì biết đây là do mình làm ra, nhưng đợi khi hết mới mẻ, mọi người sẽ tính toán thật kỹ.
Như thế cũng tốt, giống như học thêm một khoá phụ đạo, ngươi thấy tạp chí ngươi rất muốn mua, nhưng ngươi nhìn thấy sách học thêm, ngươi sẽ không do dự lôi tiền ra mua ngay và luôn.
Là vì sao? Không phải vì con cháu đời sau ư?
Cái vấn đề này, mới là vấn đề Hứa Thanh Tiêu không muốn đối mặt thật nhất.
Có muốn giải quyết cái vấn đề này, cũng gần như là vô vọng rồi.
Trừ khi tất cả Chu Thánh Nhất Mạch đều là kẻ ngu, bằng không, tuyệt đối sẽ trả thù khắc chết thành quả của chính mình.
Giải quyết là không thể nào giải quyết được, nhưng không phải Hứa Thanh Tiêu không có cách.
Hắn có năm kế, có thể chiếm được khoảng 70% thị trường.
Kế thứ nhất, là cạnh tranh giá cả, giai đoạn đầu tiên không sợ lỗ vốn, thậm chí lỗ càng nhiều càng tốt.
Nhưng phải xem Trương Như Hội có gánh được không đã, nếu như Trương Như Hội không gánh nổi, thế mình đành phải kiếm người khác thôi.
"Huynh hiểu."
"Đã như thế, lỗ thì cứ lỗ một chút, hiền đệ, ngu huynh còn có một ít vốn liếng, thậm chí có lỗ hết sạch vốn, ngu huynh cũng có thể nghĩ cách lấy lại được một ít."
Trương Nhu Hội sau khi hiểu rõ nguyên tắc này rồi, nghiến chặt răng nói.
Ông ta nhìn ra được giá trị của thứ này, cho nên cũng nghiêm túc.
Cùng lắm là thua lỗ mất cả chì lẫn chài thôi.
Với cả, huynh đệ của mình là Hứa Thanh Tiêu, thị lang Hộ bộ Đại Nguỵ, tân Thánh tương lai, nói một câu khó nghe, mình lỗ đến nỗi gán cả nhà đi thật thì sao?
Hứa Thanh Tiêu sẽ mặc kệ mình ư?
Nhận được câu trả lời của Trương Nhu Hội, Hứa Thanh Tiêu rất hài lòng.
"Được!"
"Nếu đã như thế, vậy làm phiền huynh trưởng lại đi làm ba việc này."
"Việc thứ nhất, tìm một nhóm người rỗi việc, bảo bọn họ mỗi ngày đều đi hóng hớt một vài tin tức, nhớ hết một vài thị phi ở trong kinh thành."