Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 645 - Chương 645: Dân Tâm Kiếm Hiện! Chấn Động! Lục Bộ Thượng Thư Đánh Nhau Rồi! (4)

Chương 645: Dân Tâm Kiếm Hiện! Chấn Động! Lục Bộ Thượng Thư Đánh Nhau Rồi! (4)

"Thứ hai, tìm một vài cửa hàng vẫn kinh doanh, nhưng không được khấm khá lắm, mời bọn họ tham gia miễn phí vào lần quảng cáo đầu tiên, ghi thông tin cửa hàng của bọn họ vào báo, một kỳ một tháng, không được quá nhiều, đừng vượt quá ba mươi nhà, mỗi ngày một nhà, cần phải tìm cửa tiệm đáng tin, nếu không đáng tin thì đừng cho vào."

"Thứ ba, mời một nhóm thư sinh già đến viết bản thảo, viết như thế nào sẽ lấy bản mẫu ở chỗ đệ, sau khi làm xong rồi, lại phái người đưa đến học đường của ngu đệ, ở đây sẽ tiến hành kiểm tra và sửa chữa lại bản thảo, sau khi xác định không còn lỗi sai sẽ gửi trả về, trước giờ tý phải làm xong hết mọi chuyện, sau giờ tý sẽ bắt đầu in."

"Chắc chắn phải đến trước giờ mão, đưa tất cả báo đến hiệu sách."

"Tháng thứ nhất, phát miễn phí, nhưng số lượng hạn chế trong tầm mười ngàn bản, hơn nữa phải phát cho người biết chữ, không phát cho người không biết chữ, dư lại thì bán theo giá hai mươi văn một bản."

Hứa Thanh Tiêu dặn dò Trương Như Hội ba việc.

Tháng thứ nhất miễn phí mười ngàn bản, còn lại bán theo giá hai mươi văn một bản, đây là giai đoạn đầu tiên, chờ đến khi đối thủ cạnh tranh xuất hiện, ngay lập tức hạ giá. Nếu ngay từ đầu ngươi không bán giá cao hơn, thì bách tính không cảm giác được mua với giá hời.

"Được!"

Trương Nhu Hội một lời đồng ý, ông ta hiểu được ý của Hứa Thanh Tiêu, cho nên cũng không nói gì nữa.

Hơn nữa ba chuyện này tính ra cũng không khó, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.

"Cần phải tốn bao nhiêu thời gian?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi tiếp.

"Trong vòng ba ngày xong hết."

Trương Như Hội đáp lại.

"Được, càng nhanh càng tốt."

"Trong vòng ba ngày bố trí đâu vào đó, sau bảy ngày, đệ muốn tuần báo đầu tiên được phát trong kinh đô Đại Nguỵ."

Hứa Thanh Tiêu nghiêm mặt nói.

Đã bàn bạc đến đây rồi, thế thì không thể chờ đợi được nữa.

Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Nắm trọn được sức mạnh dư luận của Đại Nguỵ.

Đến lúc đó Chu Thánh nhất mạch muốn tìm mình gây phiền phức, ngày đó báo chí sẽ nói vị Đại Nho này Đại Nho nọ ra sao như thế nào.

Phiên Vương muốn tạo phản hử? Không sao, dùng ngay ngòi bút làm vũ khí, mắng tổ tông mười tám đời của hắn ta, sau đó đánh một trận, không cần biết hắn ta thắng hay thua, cứ chửi một trận đã.

Con buôn muốn gây sự? Thế đăng báo niêm phong, sung tiền vào quốc khố ngay, còn sợ bách tính không ủng hộ?

Sức mạnh của dư luận lớn thế nào? Tin chắc người bình thường cũng biết đáng sợ ra sao?

Cũng chưa cần nhắc đến báo, có đôi khi viết một cuốn tiểu thuyết thôi cũng đủ hại chết người rồi.

Phan Kim Liên Võ Đại Lang, người ta có tài có đức đường hoàng ra dáng rõ rành rành, nhất là Võ Đại Lang, người ta không chỉ cao, thậm chí còn là huyện lệnh, là người đọc sách có văn hoá.

Cũng chỉ vì gặp phải một tên tiểu nhân, viết chuyện xưa của phu thê bọn họ thành một cuốn sách, kết quả lưu truyền ngàn năm.

Đến mức Võ Đại Lang bị chê cười, Phan Kim Liên hoá thành gì ai cũng biết.

(Võ Đại Lang và Phan Kim Liên có thật trong sách sử, khác hoàn toàn những gì trong tiểu thuyết viết.)

Đây chính là sức mạnh của dư luận. Thanh kiếm Dân ý chính là thứ này.

Sắc bén vô cùng.

Nhưng muốn đúc được một thanh kiếm tốt, độ khó cũng rất lớn.

Vấn đề lớn nhất không nằm đâu khác, chính là Chu Thánh nhất mạch.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới cảm thấy mình cần phải đi một chuyến đến Văn Cung Đại Nguỵ, tìm một vài Đại Nho không thuộc Chu Thánh nhất mạch, mời bọn họ hỗ trợ viết một vài thơ ca hoặc một ít khuyên răn.

Nếu như thế, thì có thể hơi giảm được sức cạnh tranh chính của Chu Thánh nhất mạch.

"Hiền đệ, thế ngu huynh đi xử lý chuyện đó trước."

Trương Như Hội nói như thế.

"Được!"

"Huynh trưởng cũng đừng vội, ổn mà chắc là tốt nhất."

Hứa Thanh Tiêu gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên lòng, bảo Trương Như Hội đừng quá vội vàng, chậm mà chắc vẫn tốt hơn.

"Hiền đệ cứ yên tâm."

Trương Như Hội gật đầu đồng ý.

Sau đó, Trương Như Hội rời khỏi đây.

Chờ Trương Như Hội đi khỏi.

Hứa Thanh Tiêu cũng không có thời gian nhàn rỗi.

Tuần văn báo Đại Nguỵ đầu tiên, chắc chắn phải do mình cầm đằng cán.

Đầu tiên là về mặt thiết kế, khoảng hai tờ giấy tuyên, cần phải phân chia các khu vực một cách tốt nhất.

"Chuyện lớn của đất nước", "Tin đồn thú vị trong dân gian", "Tin tức địa phương", "Quảng cáo của kinh đô."

Hiện tại tạm quyết bốn mục.

Trên thực tế thì Hứa Thanh Tiêu có thể thêm vào rất nhiều thứ, ví dụ như nhắc đến phương diện giải trí, hoa khôi nhà ai ra sao thế nào, con gái nhà ai đẹp đến nỗi nào.

Còn có mục thơ, mục tiểu thuyết, mục tranh vẽ, vân vân và mây mây.

Nhưng những thứ này đều là sát chiêu của Hứa Thanh Tiêu, bây giờ lôi hết ra, thế khác nào dâng cho người khác sao chép không?

Thứ tốt phải mang ra từng chút một, không cần phải vội vàng.

Hơn nữa còn có một chuyện, trong lòng Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ.

Phải nhắm vào khách hàng.

Dân chúng Đại Nguỵ, người dân ở kinh dô còn dễ ăn nói hơn, nhưng những người dân ở các thành trấn khác thì sao, được đi đọc sách đầy đủ có mấy người? Người biết chữ thì được mấy ai?

Người mù chữ ở Đại Nguỵ ít nhất phải khoảng 70%, cái này còn vì Đại Nguỵ có Thánh Nhân xuất hiện, cho nên người đọc sách mới nhiều đó.

Bắng không khéo nói mù chữ chiếm 90% cũng được.

Nói cho cùng thì sách quý đến mức nào? Người người đều đến tư thục đọc sách không? Đến tư thục đọc sách chẳng lẽ không tốn tiền?

Người đọc sách sao lại được gọi là tú tài nghèo? Vì đúng là nghèo đến không có mùng tơi để mà rớt, theo bình thường thì một gia đình lớn mới nuôi nổi một người đọc sách, chỉ hy vọng người đọc sách có thể thi đỗ công danh, báo ơn dòng họ.

Nhưng trên thực tế thì 99% người đọc sách, đều không thi được công danh, sau này đi làm cho người khác, chẳng qua công việc cũng có thể diện hơn một tý, dễ dàng hơn một tẹo, kiếm tiền tốt hơn làm nông.

Cho nên mục tiêu hàng đầu của Hứa Thanh Tiêu là con dân muôn họ!

Hơn nữa còn là dân đen mù chữ, ngươi bảo những người dân này quan tâm chuyện quốc gia đại sự? Thế là tốn công vô ích rồi.

Tư duy của phần lớn dân chúng vẫn còn hạn chế ở khoảng hoàng đế dùng cày vàng đi cày ruộng hay là cuốc bạc đi xới đất thôi.

Nên là ngươi viết chuyện quốc gia đại sự, thì người ta có liếc cũng không buồn liếc một cái nữa là, không phải rất hợp lý sao.

Bình Luận (0)
Comment