Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65: Tử Chiến (2)

Chương 65: Tử Chiến (2)

Đao ảnh lại đánh tới lần nữa, đao khí cắt ngang giọt nước mưa, sát ý nồng đậm, bay đến bổ thẳng vào trán Trình Lập Đông.

“Đáng chết.”

Trình Lập Đông hét lớn một tiếng, dùng năng lực phản ứng cực nhanh, giơ tay rút kiếm.

Đoản kiếm cùng đại đao va chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi.

Ngay sau đó, cả người Trình Lập Đông run rẩy, đao khí đáng sợ nhiễu loạn chuyển động nội khí trong người hắn, huyệt hổ khẩu rạn nứt, máu tươi bắn tung tóe.

Xoẹt.

Đột nhiên bị đánh lén, Trình Lập Đông phản ứng cực nhanh, hắn có đề phòng nhất định, chỉ là những lời Ngô Ngôn nói, khiến hắn thật sự khó có thể tập trung tinh thần.

Nếu không thì đã không chịu thiệt như thế này.

Phụt.

Một ngụm máu tươi phun ra.

Trong nháy mắt ánh mắt của Trình Lập Đông trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Y biết tất cả những gì Ngô Ngôn mới vừa nói, đều là vì một đao này, căn bản hắn không muốn hợp tác với mình.

Chỉ vì giết mình cho nên tung ra mồi dẫn khiến mình mắc mưu.

Quá gian xảo.

Sau khi hiểu được mọi thứ, Trình Lập Đông không còn gì để do dự, y vận chuyển nội khí, bước chân mau lẹ, đâm đoản kiếm tới.

Dưới lôi quang, bóng kiếm nhanh như tia chớp, trực tiếp chặt đứt gân tay gân chân của Ngô Ngôn, một kiếm đâm ngay vào phổi Ngô Ngôn.

Chiêu thức của y hung hãn tàn độc.

Tuy Ngô Ngôn đã bước vào bát phẩm, nhưng bị trọng thương, hơn nữa cũng chỉ mới vừa bước vào bát phẩm.

Trình Lập Đông vào bát phẩm sớm hơn vài năm, hơn nữa cũng không có bất kỳ thương thế nào, thực lực giữa hai bên cách xa rất lớn.

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

“Nói ra hết tất cả, ta có thể tha ngươi một con đường sống.”

“Ngô Ngôn, đừng cố chống cự vô ích.”

Đoản kiếm đâm vào phổi, Trình Lập Đông ghim Ngô Ngôn đinh trên cây, nhưng vẫn không giết hắn.

Đan thần cổ kinh, đối với hắn có sức hấp dẫn quá lớn.

Lớn đến mức mặc dù Ngô Ngôn một lòng muốn giết y, y vẫn không nỡ giết Ngô Ngôn.

“Cẩu tặc.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?”

“Ha ha ha ha, để ta chết đi.”

Ngô Ngôn bị ghim trên cây, chẳng những không hề có một chút sợ hãi và tuyệt vọng nào, ngược lại còn lộ ra vẻ điên cuồng.

Ngay sau đó, hắn ngưng tụ âm minh hàn khí trên miệng vết thương, trong nháy mắt hàn khí đáng sợ tràn ngập trên thân đoản kiếm, rồi sau đó lại trực tiếp bao trùm đôi tay của Trình Lập Đông.

Bang.

Chỉ trong nháy mắt, Trình Lập Đông lùi lại mấy chục bước, nội khí trong cơ thể kích động, y nhìn đôi tay, gân xanh giật liên hồi.

Y lại bị lừa.

Ngô Ngôn rút đao, căn bản không phải muốn thừa dịp chính mình chưa chuẩn bị, mà là cố ý chọc giận chính mình, dùng sinh mệnh của bản thân hắn, phóng ra âm minh hàn độc, hạ độc giết chết chính mình.

Người này quá độc ác.

Còn tàn nhẫn hơn cả mình.

Trình Lập Đông trong cơn giận dữ lại không hề rối loạn, mà trước tiên ép hàn độc ra.

Nhưng hàn độc quá đáng sợ, từng luồng hàn khí bao trùm trên đôi tay, khó có thể ép ra.

Đến cuối cùng Trình Lập Đông dùng ngón tay ngưng khí, trực tiếp gạch đứt gân mạch ở cổ tay, máu huyết tỏa ra hàn khí phun trào, tuy rằng có tổn hại thân thể, nhưng ít ra không đến mức để hàn khí hoàn toàn lan tràn vào thân thể.

“Ngươi cùng ta không có đại thù.”

“Lại dám lộ diện, hơn nữa cố ý làm ra sơ hở,”

“Chính vì muốn giết ta.”

“Ngươi không muốn giết ta.”

“Trong tình huống bình thường, ngươi cũng sẽ không giết ta.”

“Bởi vì ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta quá lớn.”

“Có người sai khiến ngươi nhất định phải giết ta.”

“Là ai?”

Trong quá trình giải độc, đầu của Trình Lập Đông xuất hiện một ý nghĩ, hắn hỏi từng câu, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Ngô Ngôn.

Nhưng mà đối phương hàn khí tràn ngập toàn thân, sớm đã đông cứng, không còn đường sống.

“Ai sai khiến?”

“Giết ta?”

“Là giao dịch sao?”

“Hắn dám lộ diện thì đã chuẩn bị trước cái chết rồi.”

“Tất cả đồ vật quan trọng, đều giao cho người khác.”

“Thay người tiếp ứng rồi, bí mật không còn trên người hắn.”

“Mà đối phương muốn ta chết.”

“Là ai?”

Trình Lập Đông không ngừng tự hỏi, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Răng rắc.

Oanh!

Theo một tiếng lôi đình nổ vang.

Trong đầu Trình Lập Đông hiện lên một khuôn mặt thanh tú.

“Hứa Thanh Tiêu…”

Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.

Trình Lập Đông lạnh mặt, xé rách tay áo băng bó miệng vết thương của bản thân, thân thể y run rẩy, hàn khí kịch liệt xâm nhập vẫn vào thân thể, nhưng mà không đến mức chết, chỉ là phiền toái rất lớn.

Nhưng trong một khắc này, y biết cho dù mình có chết, cũng biết manh mối về bảo vật mà Võ Đế để lại.

“Ha ha ha.”

“Ha ha ha.”

“Khụ khụ khụ....”

Tiếng cười càn rỡ vang lên, theo sau đó là một trận ho khan.

Tiếp theo, thân thể Trình Lập Đông ngã xuống trên mặt đất.

Mùng năm tháng tư.

Quan đạo thông đến phủ Nam Dự.

Vòm trời vừa được gột rửa sáng trong như ngọc bích, mấy đóa mây trắng lơ lửng, ánh mặt trời không hề chói mắt đang soi rọi mặt đất.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phủ Nam Dự.

“Lộ trình đến phủ Nam Dự còn cách ba canh giờ, phía trước có quán trà, có trà lạnh đặc sản phủ Nam Dự, hai vị thi phủ vất vả, hai chúng ta tính mời hai vị uống một ngụm trà, nghỉ xả hơi, không biết ý của hai vị như thế nào?”

Trên xe ngựa, người đánh xe mở miệng, đây là thủ hạ của Trình Lập Đông.

Đã tiếp xúc nhiều ngày, tuy rằng Trần Tinh Hà lạnh lùng cao ngạo, không nói chuyện với hai người nhiều, nhưng Hứa Thanh Tiêu là tên dẻo miệng, ban đầu có chút đề phòng lẫn nhau, nhưng sau đó Hứa Thanh Tiêu thi thoảng có mở lời, lại kể cho hai người nghe vài câu chuyện, ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi cũng bàn chút chuyện xưa, giảm bớt sự buồn chán khi đi một chặng đường dài.

Cũng nhờ mấy câu chuyện tán gẫu này, hai người mới buông bỏ cảnh giác với Hứa Thanh Tiêu, thậm chí quan hệ còn coi như không tồi.

Dù sao bọn họ chỉ là cấp dưới, thuộc hạ của Trình Lập Đông mà thôi, cùng không có thâm thù đại hận gì với Hứa Thanh Tiêu, còn nữa cho dù Trình Lập Đông hoài nghi Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, nhưng ít nhất hiện tại thoạt nhìn Hứa Thanh Tiêu chẳng có vấn đề gì.

Hơn nữa cũng không có bất cứ chứng cứ gì.

“Được thôi, từ lâu đã nghe nói trà lạnh của phủ Nam Dự cực kỳ nổi danh, nhất định phải nếm thử, nhưng mà tiền trà để ta trả nhé, hai vị huynh đệ một đường hộ tống, còn để các ngươi trả tiền trà, như vậy chẳng phải khiến ta trở thành kẻ không biết lễ nghĩa rồi sao.”

Hứa Thanh Tiêu vén màn xe lên, tươi cười nói.

“Khách khí, khách khí rồi, không phải chỉ là tiền hai chén trà thôi sao, Thanh Tiêu lão đệ, huynh đệ chúng ta tốt xấu gì cũng là bộ khoái, lương tháng vẫn dư dả, tiền trà vẫn nên để chúng ta trả đi.”

Người đối diện mở miệng.

Hắn tên Dương Báo, một người khác tên Dương Hổ, là hai huynh đệ.

Tính cách không tồi, cũng rất biết nói chuyện, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đến đây đi thi phủ, không nói đậu hay không đậu, ít nhất cũng là người đọc sách, thời buổi này trên cơ bản đều tôn trọng người đọc sách, đặc biệt là loại người làm việc ở nha môn như thế này.

Bình Luận (0)
Comment