Không chừng một ngày nào đó Hứa Thanh Tiêu chính là lãnh đạo cấp trên của bọn họ, cho nên khách khí một chút cũng bình thường.
Không cần phải tranh trả tiền trà làm gì.
Hứa Thanh Tiêu cười gật gật đầu.
Cuối cùng trở vào trong xe, Trần Tinh Hà vẫn đang đọc sách, mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu cũng thường xuyên đọc sách, chỉ là khi đọc được một nửa đều sẽ dừng lại suy tư.
Chủ yếu là say xe, con đường thời cổ đại được xây dựng rất bình thường, mặc dù là quan đạo cũng hơi hơi dốc, xe ngựa đi nhanh một chút thì toàn bộ cỗ xe đều lắc lư, khiến Hứa Thanh Tiêu cực kỳ buồn nôn.
Mà đây là thân thể có tố chất rất tốt đấy nhé, nếu đổi thành người thường phỏng chừng đã nôn ra rồi.
Ngược lại Trần Tinh Hà không chút sứt mẻ, khiến Hứa Thanh Tiêu không thể không phục.
Ước chừng không đến nửa canh giờ.
Rốt cuộc, xe ngựa đi vào một quán trà.
Nhưng quán trà vô cùng hoang vắng, tuy rằng cửa hàng vẫn ở ngay đó, nhưng mà không có một người khách, hơn nữa bên ngoài cửa hàng cũng sạch sẽ, cũng chỉ có một lão hán, đang thu dọn đồ đạc.
“Chưởng quầy, tại sao ban ngày ban mặt lại thu dọn đồ? Không buôn bán à?”
Dương Báo đánh xe thấy cảnh như vậy, không khỏi hô lên một tiếng, dò hỏi lão hán.
Lão hán đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Dương Báo mặc quan phục, lập tức không khỏi cung kính.
“Hồi bẩm quan đại nhân, không phải lão hán không buôn bán đâu. Gần đây phủ Nam Dự xảy ra vài chuyện lạ, có yêu ma ăn thịt người, trong phủ dán bố cáo, ta nào dám tiếp tục buôn bán, chỉ có thể dọn dẹp trước, đợi sự việc kết thúc rồi quay về.”
“Nhưng nếu hai vị quan lão gia muốn dùng trà lạnh, ta sẽ đi làm cho các vị ngay đây.”
Nhìn thấy quan sai, lão hán rất cung kính.
“Yêu ma ăn thịt người? Nói bậy gì vậy? Nơi này cách phủ Nam Dự chưa tới ba mươi dặm đường, thật sự có yêu ma, phủ đã sớm phái người đến đây trấn áp rồi.”
Dương Báo mở miệng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không tin.
Tuy nói thiên hạ xuất hiện yêu ma làm loạn, nhưng không có nghĩa yêu ma nhiều như lông trâu, chúng giống như trộm cướp, nơi nào cũng có loại chuyện này, nhưng không có nghĩa nó xuất hiện mọi nơi mọi lúc, khắp nơi đều có trộm cướp.
Đơn giản là tính nghiêm trọng của vấn đề thôi.
Nghe Dương Báo nói như thế, lão hán tức khắc khóc lóc nói.
“Quan lão gia, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hết cách rồi, trong phủ đã thông báo xuống như vậy, ngài xem đây là bố cáo, ta đang chuẩn bị lát nữa sẽ dán lên, rồi rời khỏi nơi này.”
“Mấy vị quan lão gia chờ một lát, ta đi chuẩn bị trà lạnh.”
Lão hán để bố cáo của phủ lên trên bàn, ông ta cũng rất khó chịu, làng trên xóm dưới ai mà không biết trà lạnh nhà ông uống rất ngon, mỗi ngày ít nhất thu được vài lượng bạc, nhưng hôm nay xuất hiện một tên yêu ma ăn thịt người, khiến lòng người hoảng sợ.
Ông ta cũng rất buồn rầu.
“Được, làm phiền chủ quán.”
Dương Báo cũng không phải loại khinh khi bá tánh, chẳng qua dọc theo đường đi quả thực khát nước không chịu được, hơn nữa đã mời Hứa Thanh Tiêu uống trà lạnh, nếu làm mất hứng chẳng phải rất mất mặt sao?
Trong lúc đợi lão hán đi chuẩn bị trà lạnh, Hứa Thanh Tiêu cũng từ trong xe ngựa đi xuống.
Hắn thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, dứt khoát xuống xe xem thử.
“Báo ca, Hổ ca, làm sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu đi xuống xe ngựa, có chút tò mò nhìn hai người.
“Cũng không có gì, chưởng quầy quán trà nói, phủ Nam Dự xuất hiện yêu ma ăn thịt, trong phủ đã có cáo thị, cảnh báo bá tánh.”
Dương Báo chỉ vào bố cáo trên bàn nói.
“Yêu ma ăn thịt người?”
Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên, hắn dừng ánh mắt trên bố cáo.
【 Cáo thị 】
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày Hai mươi lăm tháng ba.
Có yêu ma loạn pháp, trước mắt quan phủ đang điều tra chặt chẽ, mong các thương buôn lữ hành khắp nơi, du khách đi đường chú ý nhiều hơn.
Một khi phát hiện khác thường, lập tức báo quan, không thể lưu lại.
Phủ Nam Dự, nha môn phủ đô bố cáo.
Chương ấn: Phủ quân Lý Quảng Tân phủ Nam Dự Đại Ngụy.
---
Cáo thị vô cùng đơn giản.
Hứa Thanh Tiêu đã làm ngươi hai đời nên biết rõ một đạo lý, chữ càng ít chuyện càng lớn.
“Yêu ma loạn thế, ở nơi thâm sơn cùng cốc thì bỏ đi, còn dám làm ác ở chung quanh phủ Nam Dự, làm vậy không phải tìm chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu thu hồi ánh mắt, hắn có chút tò mò.
Yêu ma hại người, không thể coi là chuyện cực kỳ hiếm lạ gì, nhưng địa điểm gây án đều sẽ lựa chọn mấy nơi thâm sơn cùng cốc, rốt cuộc trời cao hoàng đế xa, xảy ra chuyện ở địa phương hẻo lánh cũng rất khó điều tra.
Tuy rằng triều đình từng phái binh trấn thủ, cũng thành lập rất nhiều đơn vị tổ chức, nhưng hiệu quả rất kém.
Lựa chọn loại địa phương như phủ đô vẫn là tương đối hiếm thấy.
Giống như hoàng đô căn bản không thể xảy ra sự việc như thế này, một khi phát sinh thì chính là nỗi nhục nhã của quốc gia.
Cũng chính bởi vì vậy, đại bộ phận bá tánh đều hy vọng đi vào thành sinh sống.
“Đúng vậy, phủ Nam Dự lớn nhỏ gì cũng có mất trăm huyện hương, xảy ra việc yêu vật tập kích con người cũng không ít, nhưng phủ đô chưa nghe nói bao giờ, lá gan của tên yêu ma này quá lớn.”
Dương Báo gật gật đầu, tán đồng lời nói của Hứa Thanh Tiêu.
“Nạn yêu ma, sớm muộn gì sẽ bị triều đình quét sạch, ta nghe người ta nói, bệ hạ đã phái người thiết lập tổ chức mới, tên là Cẩm Y Thiên Vệ, dự tính tuyển chọn người tài ở khắp các nơi, đồng thời hợp tác với đạo môn.”
“Chuyên môn chính là giải quyết yêu ma này, và người tu luyện dị thuật.”
Dương Hổ lên tiếng, hắn từng nghe nói một vài tin tức, vì vậy nói thẳng ra luôn.
“Cẩm Y Thiên Vệ?”
Hứa Thanh Tiêu lần đầu tiên nghe được cái tên này, có điểm giống Cẩm Y Vệ, có điều Cẩm Y Thiên Vệ nghe ra có vẻ hoành tráng hơn.
“Ừ, Cẩm Y Thiên Vệ, trực tiếp nghe lệnh bệ hạ, nắm giữ quyền lực khổng lồ.”
“Nghe nói Cẩm Y Thiên Vệ đi khắp các quận phủ huyện trấn hương của Đại Ngụy, quan viên các nơi cần phải toàn lực phối hợp, có quyền tiền trảm hậu tấu.”
Dương Báo cũng lên tiếng theo, nói ra nhiều tin tức hơn.
“Quan viên các nơi toàn lực phối hợp, tiền trảm hậu tấu?”
Hứa Thanh Tiêu cắn lưỡi, quyền lực này thật đúng là lớn đến thái quá.
Chỉ riêng toàn lực phối hợp đã mang ý nghĩa được triều đình coi trọng đến nhường nào, vụ tiền trảm hậu tấu này càng ghê gớm hơn.
Đối với một vương triều mà nói, tư pháp là cột sống, bất luận sự tình gì không kể lớn bé, cần phải đi qua quy trình.
Là giết hay thả, do các phủ khắp nơi lần lượt báo cáo lên, cuối cùng do Đại Lý Tự thẩm tra từng chi tiết.
Phải chịu trách nhiệm chung thân, đồng thời ghi danh lại từng tầng.
Một khi phát hiện án oan, xui xẻo nhất chính là quan viên Đại Lý Tự, sau đó từng tầng đều chịu xui xẻo.
Tư pháp, là căn bản của quốc gia.
Mà tiền trảm hậu tấu chính là áp đảo lên trên tư pháp, đây là bảo kiếm hai lưỡi, dù sao thì con người không hoàn mỹ, thật sự làm sai chuyện gì đó, hoặc là lỡ giết sai người nào, ngươi không thể nào khống chế.