"Hiền đệ, làm xong việc rồi, ngu huynh đã cho người tung tin ra rồi."
"Bây giờ dân trong kinh thành đều đang bàn tán chuyện thượng thư sáu bộ đánh nhau."
"Đệ không biết dân chúng trong kinh thành hứng thú đến mức nào đâu, khắp nơi đều đang nói đến chuyện này, nghe nói này còn truyền đến tai bệ hạ nữa đó."
Trương Như Hội đi thẳng đến nhấp một ngụm trà, mệt gần chết.
Ông ta chưa từng mệt như thế này, tất cả mọi chuyện đều một tay ông ta làm, Hứa Thanh Tiêu giống chỉ huy hơn.
"Tốt!"
"Có bàn tán là tốt, bàn tán càng lắm, bản đầu tiên bán càng được nhiều."
Hứa Thanh Tiêu hài lòng gật đầu.
Chuyện thượng thư lục bộ đánh nhau, bị hắn táy máy chút, chớp mắt đã biến thành chuyện lớn nhất ở kinh thành Đại Nguỵ.
Ngẫm lại thì, thượng thư lục bộ là người như nào?
Ai không có địa vị cực cao?
Bọn họ đánh nhau cũng không phải chuyện nhỏ, dân chúng sao lại không để ý đến?
Cộng thêm Hứa Thanh Tiêu cho người tung ra một ít lời đồn thật thật giả giả, đến nỗi mấy ngày nay dân chúng rảnh việc là hóng chuyện, tụ tập lại với nhau bàn tán.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, thì không ai biết.
Dù sao chuyện này Trần Chính Nho đã dặn Lại bộ cẩn thận cái mồm, quan viên Lại bộ mặc dù muốn nói, nhưng nào dám vì dính đến thể diện của sáu vị thượng thư.
Ai dám lắm mồm?
"Huynh trưởng, trước mắt mọi chuyện đều làm xong hết rồi, chỉ chờ ngày mai bán văn báo thôi, chuẩn bị bao nhiêu bản?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Đã chuẩn bị mười ngàn bản."
Trương Như Hội đáp.
"Thêm một chút nữa! Thấy vẫn chưa đủ, mười lăm ngàn bản đi."
Không biết sao Hứa Thanh Tiêu lại thấy mười ngàn bản không đủ, mười lăm ngàn bản thì vừa tầm.
"Được! Không vấn đề gì hết."
Trương Như Hội gật đầu.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn nói tiếp.
"Bây giờ huynh trưởng bàn chuyện chia lợi nhận đi, tòa soạn văn báo Đại Nguỵ này, ngu đệ lấy ba phần, huynh trưởng lấy ba phần, còn bốn phần thì đưa vào quốc khố Đại Nguỵ, huynh thấy thế nào?"
Tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong, bây giờ là lúc chia lời lãi.
Này nói xong, Trương Như Hội gật đầu đồng ý ngay.
"Được!"
Ông ta đồng ý luôn, này rất công bằng, mình và Hứa Thanh Tiêu mỗi người một nửa, phần nhiều hơn là của vương triều Đại Nguỵ.
Nói cho cùng thì kèo làm ăn này cần phải nhờ vương triều Đại Nguỵ ủng hộ, nếu được triều đình ủng hộ, sau này bán cho tất cả người dân ở Đại Nguỵ, đến lúc đó hốt được bao nhiêu bạc? Trong lòng Trương Như Hội không tính được à?
Đừng nói bốn phần, năm phần cũng được.
"Vậy được, đã như vậy, ở đây có một bản khế ước, huynh ký vào đây là xong."
Hứa Thanh Tiêu lấy khế ước ra, hắn đã ký tên đồng ý rồi, việc này vẫn phải giấy trắng mực đen rõ ràng, nhỡ không có chẳng phải là gài bẫy người ta?
Trương Như Hội không nói nhảm nữa, dứt khoát ký tên đồng ý.
Sau đó vẫn có chút lo lắng, dò hỏi.
"Hiền đệ, liệu có bán hết được mười ngàn bản kia không?"
"Không biết nữa."
"Đợi đi, ngày mai là có kết quả rồi."
Hứa Thanh Tiêu cũng không biết rõ.
Trước mắt, đành phải trông vào ngày mai.
Trời dần vào khuya.
Kinh đô Đại Nguỵ trở nên yên lặng đến khác thường.
Nhưng có một vài người vẫn chạy tới chạy lui.
Vài chiếc xe ngựa lao vùn vụt trên đường lớn, đi đến từng tiệm sách một.
Mãi đến giờ Sửu mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Rất nhanh thôi.
Giờ Mão đến rồi!
Giờ Sửu năm khắc.
Kinh thành Đại Ngụy.
Trời còn chưa sáng hẳn.
Có rất nhiều người dân đã rời giường từ sớm.
Mở mắt ra, đối với người dân ở kinh thành, phần lớn thời gian đều rất rảnh rỗi.
Kinh thành Đại Ngụy không chỉ là trung tâm chính trị của Đại Ngụy, quan trọng hơn còn là khu du lịch, mỗi nhà đều làm chút buôn bán nhỏ, hoặc đến trà lâu quán rượu làm việc.
Chung quy chỉ nguyên trà lâu quán rượu ở kinh thành đã lên đến mấy chục nghìn tiệm, khi đắt hàng thì người ngồi kín chỗ, khi ế ẩm thì không được vài mống.
Nói ý khác đi, người dân trong kinh thành Đại Ngụy vẫn được tính thoát nghèo rồi, chí ít thì 90% dân số thoát nghèo, ít ra mỗi ngày không phải âu sầu vì miếng cơm manh áo.
Với cả tỉ lệ biết chữ cũng khá cao, ở được kinh thành Đại Ngụy thì trên cơ bản đều có chút tài năng, cho dù là cái gì thì mù chữ ở kinh thành Đại Ngụy không kiếm chác được cái gì.
Từ trẻ con đến người đàn bà có chồng, chừng 60% dân số đều biết chữ.
Đây là kinh đô của Đại Ngụy, thể diện này vẫn phải có.
Một người mỗi ngày đều ăn no không có việc làm, sẽ làm việc gì?
Chắc chắn chính là câu lan nghe hát.
Câu lan nghe hát tối đa cũng được ba phút, sau khi ba phút kết thúc thì sao?
Sau khi kết thúc thì mọi người cũng chỉ xúm lại một chỗ rỗi hơi nói chuyện linh tinh, ngươi nói chuyện của nhà ai đó, ta nói tình hình nhà ai đấy, rồi lại thảo luận chút thiên văn địa lý, quay vòng lại bàn chút chuyện chính trị ở Đại Ngụy.
Gì cơ, cải cách lần này của vương triều Đột Tà sẽ gây ảnh hưởng thế nào với Đại Ngụy?
Cái gì, tám thương hội lớn ở Đại Ngụy bước tiếp theo sẽ tự cứu nhau như thế nào?
Hả, Hứa Thanh Tiêu dựa vào cái gì để thành Thánh?
Trò chuyện mỗi ngày chủ yếu như vầy, thậm chí lời qua tiếng lại càng nói quá lên, người này so người kia nói càng hợp lý hơn, tất cả người tới ta đi, nói quên cả trời đất.
Mà đúng lúc này.
Tôn Nam nhà ở giữa phố mở mắt, mơ màng rời khỏi giường, duỗi lưng, rửa mặt qua loa một hồi xong.
Tôn Nam đi ra ngoài.
Gã là một người kinh thành điển hình, mỗi một buổi sáng, một bát nước đậu xanh cùng mấy thanh kẹo lạc, sau đó lủi ra ngõ, đi đến quán rượu hóng chuyện.
Bình thường nếu có chuyện mình biết, thì đế thêm mấy câu, nếu không biết, thì vừa lúc chém bừa câu, dù sao chẳng ai quan tâm thật hay giả, tất cả chỉ nói huyên thuyên vô nghĩa giết thời gian mà thôi.
Tranh luận nửa thật nửa giả, nhu vậy hiệu quả mới tốt nhất.
Đi trên đường, trời mới vừa sáng, Tôn Nam tiện chân tìm một cửa tiệm, gọi một bát nước đậu xanh, đồng thời cũng đang ngẫm nghĩ, hôn nay nên chém gió cái gì.
Nhưng mà, chưa để Tôn Nam ngồi ấm chỗ, bỗng lúc đấy, từng bóng người chạy lướt qua mặt gã, vọt thẳng ra đường chạy về phía Bắc.
"Lão Trương!"
"Lão Lý!"
"Các ngươi làm gì đó?"
Tôn Nam rất tò mò, không chỉ có gã tò mò, thậm chí người dân ở xung quanh cũng tò mò.
Nhưng lão Trương và lão Lý đến cả nhìn cũng không nhìn Tôn Nam cái, trái lại càng chạy nhanh hơn.
"Mới tinh mơ mờ đấy, ăn no rửng mỡ rồi à?"
Tôn Nam không để ý nữa, đợi nước đậu xanh mang ra.
Chẳng qua chưa đến một lúc, một bóng người thở hồng hộc xuất hiện trước mặt gã nói:
"Tôn Nam, sao ngươi vẫn ngồi ở đây được? Mau đi hóng chuyện đi!"
Đối phương xuất hiện là bạn của Tôn Nam, nói không ra hơi.
Nhưng lời này khiến tất cả mọi người ở trong tiệm mở to mắt ra nhìn, thi nhau vểnh tai lên.
Hóng chuyện? Hóng chuyện ở đâu?
Tôn Nam cũng bị khơi hứng lên.
"Chuyện gì thế?"
Tôn Nam kéo đối phương ngồi xuống từ từ nói.
"Không ngồi, không ngồi, không ngồi."
"Khéo ta phải chạy mau đi mua một cái báo báo gì gì đấy mới được, hai ngày trước thượng thư của Lục bộ đánh nhau phải không?"